Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.858 tác phẩm
2.760 tác giả
1.275
123.159.478
 
Khỏa thân đêm
Nguyễn Thị Thanh Bình

Mọi sự đã xảy ra như tiểu thuyết diễm tình trinh thám, nhưng có lẽ trong tôi cũng chỉ mới bắt đầu.

Phải hiểu là trong bất cứ một nỗi chấm dứt nào cũng ngầm chứa một hứa hẹn bắt đầu. Tôi cũng không cần biết nếu điều bắt đầu này có thể tệ hại. Những điều tốt đẹp thì mấy ai còn giữ mãi được cho riêng mình.

 
Hắn có đôi mắt như những viên ngọc xanh biếc mà tôi thường ao ước được làm chủ trên tay. Thiên hạ đang say sưa chơi trò đen đỏ, mà hắn lại đứng lảng vảng ở đây trong dáng dấp của một triết gia suy tư. Có lẽ điều đó làm tôi còn giữ chút ấn tượng về hắn. À mà không, tôi nghĩ là hắn mang dáng dấp của một người thua cuộc, một kẻ chán đời thì đúng hơn. Mắt hắn nhìn nhìn mà như không ngó thấy một ai. Hai con mắt của hư không, trông thật man dại. Ồ nhưng mà tôi vẫn còn cả khối chuyện khác để lo. Tôi đâu chủ ý đến đây để nhìn ngắm đàn ông, nhất là loại đàn ông có vẻ "rách" như hắn (không, chỉ xoàng xĩnh trong cách ăn mặc tí thôi) Tôi không chối cãi là tôi đến đây với một âm mưu lớn: tôi đang muốn phá đời hay sẵn sàng để đời phá tôi. Tôi nhượng bộ cuộc đời khá lâu và bây giờ tôi thấy hình như mình đã mất hết lòng nhẫn nhục.


Và bây giờ có lẽ giờ phút định mệnh nhúng tay vào. Dù vậy tôi vẫn nghĩ nó đã khởi sự khi tôi bỗng bốc thổi ra khỏi nhà, như một ngọn gió lửa phừng phực không biết từ đâu. Tôi bỏ một tôi yên bề thục nữ đằng sau lưng và tìm đến đây với một bộ mặt hoang đàng nổi loạn, không giống ai. Sự hiện diện của tôi vào một cuộc chơi có tính cách đen đỏ như thế này cơ hồ chỉ có tiếng cười của số phận là reo to hơn cả. Tôi biết chứ, phá phách vui chơi tràn mứa ra bình thường không phải là tính cách của tôi. Tôi hiền lành tuân phục thế kia mà rồi cũng chẳng giải quyết được gì. Vậy thì có lúc tôi sẽ ném mình đi như mũi tên lửa.


Điều hơi phiền là tôi không bao giờ dụng ý bắn trúng hắn và chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người

đàn ông nào đó khi không nộp mạng.


Ông ấy bất ngờ tặng tôi ánh mắt cười cợt và mời mọc:


- Sao cô không tiếp tục chơi đi, cứ đứng nhìn người khác hoài coi chừng tôi lại thua đậm vì bị chia trí.

Tôi giật nẩy mình:


- Tôi? Ông vừa hỏi tôi?


- Vâng, cô chứ ai. Chơi đi, tôi đặt hộ cho. Con số này nhé, hên lắm đấy. Vừa nói người đàn ông vừa "cụp" một chồng tiền "chip" xuống con số 13, rồi bình thản không thèm để ý đến phản ứng của người đối diện.


- Cảm ơn ông. Nãy giờ tôi cứ ngắm cái vòng đeo tay của ông ngộ quá. Vàng ròng 24K rất ít thấy thiên hạ ở đây ưa chuộng.


- Cô thích không, tôi tặng. Giọng ông ta rõ ràng, chắc nịch nên không có vẻ gì là đùa cợt cả.


- Ông tưởng tôi sẽ bị khớp khi có một người đàn ông tự nhiên đòi cho mình một món quà trị giá?


- Trị giá với giá trị gì. Cũng đâu có ai dám đặt giá cả gì với cô đâu. Không đặt giá cả, món quà dù nhỏ cũng sẽ có giá trị. Trái lại dù nó có giá trị cách mấy, giá cả làm sao được với người đẹp chứ.


- Điều quan trọng chính là điều ông muốn hỏi, tôi có thích hay không mà thôi.


- Vâng, nếu cô không thích thì chắc chắn tôi không thể nói rằng, bằng bất cứ giá nào cái vòng này cũng sẽ thuộc về cô.


Tôi vờ lơ như không để ý đến cái nheo mắt đầy tinh nghịch của ông ta:



- Ông nói hay đoán thật đúng. Tôi không thích vòng vàng cẩm thạch hột xoàn này nọ. Tôi cũng không mấy thích con số 13 ông đặt. Hôm nay thứ sáu, thôi thì tôi muốn chọn số sáu xem sao.


Người đàn ông ném ngay vào tôi cái nhìn sàm sỡ có dụng ý (không lẽ ông ấy muốn đo lường nhịp đập của những trái tim không duy vật?) - Tôi không tin ở thế gian này còn đào đâu ra được một người đàn bà cóc cần nữ trang hay tỏ ra không thích nữ trang. Chỉ "tỏ ra" thôi đấy nhé cũng không có nữa là...

- Tôi nói dóc ông để làm gì. Tôi không mê nữ trang đâu, dù những lúc kẹt cũng có thể vác ra tiệm cầm đồ được lắm chứ.

 
Người đàn ông nốc cạn ly rượu mạnh trên tay, để đổ vào người tôi từ đầu đến chân những ngụm lửa bỏng da:


- Cô không giống họ thật à? Thật tình mà nói có thể... nếu họ bảo không thích đàn ông thì còn tạm hiểu được hơn là nữ trang. Với loại đàn bà bị liệt âm hoặc hết đường "kinh kỳ" chẳng hạn.


Tôi ngoắc tay gọi cô tiếp viên tóc vàng mặc váy ngắn, đôi chân thẳng dài (như đường tình buông thả không biết mệt) đang lắc mông vờn qua trước mặt một cách khiêu dâm:


- Hình như ông có vẻ thích nói nhiều, lâu ngày tôi cũng bị tịnh khẩu bất đắc dĩ. Vậy gọi thêm cho tôi một hai ly "rum & coke" để chúng ta tiếp tục.


- Thế thì tuyệt cú mèo. À sao cô lại bảo hôm nay là ngày 13, nhằm hôm thứ sáu là ngày xui nhỉ.

Thằng này đếch tin đâu nhé, nhất là lại được chuyện trò với cô vui thật là vui.


- Rồi ông sẽ thấy... Ông không biết hễ ai gặp tôi là kể như gặp... đại họa sao?


- Cô ghê gớm đến thế sao? Còn nếu xui nhất thì sẽ là cái gì?


- Không, tôi không ghê gớm đâu – Vì tôi là người lúc nào cũng thích ảo tưởng về đàn ông hơn là

những thứ trang sức, những đồ nữ trang lúc nãy ông nói.


- Ảo tưởng về họ thì ăn được cái giải gì. Đó coi như là món khai vị thôi phải không? Trong tình yêu

chúng ta phải nên thưởng thức tất cả mọi món, kể cả món tráng miệng.


- Ông ăn tham như vậy không sợ bị trúng thực sao?


Cô tóc vàng hấp dẫn như một viên kẹo có tẩm thuốc mê lúc nãy đã trở lại. Trên tay với chiếc khay tròn xinh xinh là hai ly rượu sóng sánh những viên đá nhỏ pha coke và hai ly Martini nguyên chất được điểm vài viên olive xanh xao:


- Uống ngon nhé. Cô tiếp viên cười tươi như hoa giả. Người đàn ông xoắn vào tay cô ta một khoản pourboire khá xộp. Rồi với dáng điệu lão luyện của một con sói trong khu rừng quen thuộc, ông ấy đau đáu nhìn con mồi trước mặt:


- Với tôi chẳng bao giờ là đủ cả. Liệu cô thấy sống bao nhiêu là đủ?


Tự nhiên tôi thấy cần phải đánh tan lớp khói đục ngầu trong đôi mắt của ông ta. Tôi nói như khỏa lấp:


- Cũng như rượu đối với một tên nghiện thì có bao giờ đủ đâu. Ở sòng bài này rượu pha ngon, tiếp viên đẹp, và được mời uống thả giàn thì không xỉn cũng uổng. Mà quên, có phải tại tôi hù nên ông không chơi nữa?


- Cô bảo là xui thì điều gì sẽ xảy đến cho tôi hôm nay?


- Chẳng hạn như nếu tiếp tục chơi, ông sẽ tiếp tục... cháy túi.



- Nhưng túi của tôi sẽ không bao giờ cạn thì làm sao cháy được. Tôi giàu lắm nên nghe cũng hợp lý

chứ.

Vả lại tiền bạc nói theo cách nói cũ mèm thì chưa hẳn đã mang đến hạnh phúc.


- Dù sao cái khổ của một vị có tiền rủng rỉnh trong túi vẫn có vẻ ung dung tự tại hơn.


- Có thể nhìn bề ngoài thì vậy. Nhưng bề trong thì đau khổ vẫn là khổ đau thôi. Nó nhức ở tim thì

nghe giống nhau, cũng là ở tim thôi.


Tôi không nhịn được cười khi thấy người đàn ông đang ôm ngực để diễn tả:


- Ông làm tôi liên tưởng, chẳng hạn nếu là ngày xui thì ông đánh bài sẽ thua, còn nếu đi tán gái thì may lắm cũng chỉ nói chuyện được dăm ba câu, đừng hòng xin được số phone.


- Thứ sáu ngày 13 đối với tôi là ngày hên, vì tính tôi vốn trái ngược thiên hạ cô ạ. Vậy nếu hôm nay tôi để ý cô nào thì không những chộp ngay số phone mà còn chớp được cả bàn tay, gót chân hồng nữa phải không?


Tôi nghĩ thầm:


"Nghèo mà ham", nhưng loáng trong đầu ý tưởng tương phản:


Đã nghèo sao không ham được, và chỉ có tôi lúc nào cũng khánh kiệt. Khánh kiệt tiền bạc và rớt rơi đủ mọi thứ. Còn ông ta trông quá giàu, cần gì phải ham thêm nữa. Phải thế không.


Thật ra nếu trông ông ta không... quá giàu, có lẽ tôi chẳng để ý đến ông ấy đêm nay đâu. Một người đang nhăn nhó về tiền bạc như tôi dĩ nhiên không thể đến đây mà không ham hố một điều gì?! Tôi cần tiền và ông ta cần tình, điều ấy liệu có trở nên đơn giản lắm không. Tất cả nếu thuần túy chỉ là một sự trao đổi, thế thì tại sao tôi lại phải thắc mắc. Chiếc vòng độ năm ngàn đô ông ta đã có ý ếm thử. Tôi chỉ giả vờ nhắm mắt lại dăm ba phút là xong ngay và lẽ dĩ nhiên sau đó mọi sự đối với tôi sẽ rỗng tuếch, hoang lạnh như mồ chôn của một con yêu tinh.


Năm ngàn đồng cho một vài cái hôn, như vậy liệu đủ biến tôi thành kẻ mua vui cho thiên hạ chưa. Có thể ông ấy sẽ không dừng lại ở đó. Một tay thượng lưu có nhiều của như ông ta lẽ nào chỉ muốn tìm một chút tình thơ mộng. Tình yêu thơ mộng thì tôi có thừa để đóng kịch với ông ta. Tôi có thể mang ông ta bay lên những tảng mây, nhưng thật khó mà cung ứng cho một người đàn ông xa lạ những ước vọng trần tục.


Con gái tôi đang lâm bệnh. Người đàn ông còn được gọi là chồng trên căn bản đã coi như bất lực, từ bên ngoài cho đến bên trong đời sống vợ chồng. Vậy thì tại sao tôi lại phải cố giữ cho mình một thứ giá trị (rỗng tuếch) nào đó. Không, thời buổi này, thời đại này không ai còn có thể áp đặt những lý luận hủ lậu lên đầu phụ nữ. Nếu tôi bị chết ngạt, tôi sẽ tự cho phép mình đi tìm dưỡng khí.


Tôi nói, với hy vọng người đàn ông sẽ đọc thêm được những ý nghĩ của mình:


- Hình như chỉ có những người đàn ông phong lưu như ông mới có thể tự tin về những mưu chước của mình. Đàn bà chúng tôi vốn nhẹ dạ, hễ ai chiều chuộng một tí là sẵn sàng đưa mắt cho bịt để dẫn đi liền.


- Thật vậy sao? Em làm tôi mừng quá, cục cưng ơi vì tôi rất thích em. Người đàn ông vừa nói vừa thở hổn hển như không thể dằn được cơn xúc động. Đôi mắt một mí của (Nhật? Tàu? Đại Hàn?) dương tròn ngạc nhiên. Đột dưng ông ta đặt vào tay tôi chiếc vòng nặng như cục nam châm của mệnh lệnh:


- Tôi đoán là em thích chiếc vòng này nên cứ giữ lấy. Tôi cũng không biết em thích gì để chìu cho được người đẹp. Tất cả coi như là món quà sơ ngộ. Chỉ cần em ngoan ngoãn để tôi bịt mắt là tôi vui rồi.

Ông ấy ăn nói trơn tru như thế, sao tôi phải ngập ngừng. Hơi thở của ông ta đã vướng víu mùi đòi hỏi đàn ông. Chắc chắn tôi sẽ không cảm thấy gì ở ông ta cả, nhưng giọng nói cũng phải pha trò, tỏ ra nhờ nhợ như đang say rượu hoặc say tình: (cho đỡ lố bịch, trân tráo tí thôi) - Em nhìn chiếc vòng hoài vì ông đeo rất ngộ. Bây giờ ông đã tặng, không lẽ em lại từ chối, sợ ông buồn. Có điều em cũng không muốn dồn nợ cho ai.


Người đàn ông cầm lấy tay tôi và biểu diễn một màn tỏ tình rất mùi mẫn:


- Thật ra tôi không phải là dân ghiền đàn bà đến nỗi gặp ai cũng chạy tới đòi dẫn đi. Tôi thấy ở em một điều gì đó hay hay mà tôi muốn khám phá. Em dồn nợ cho tôi hay tôi dồn nợ cho em, điều đó không dễ gì em muốn mà được.


Giọng nói ông ấy đầy những hơi men, nhưng tôi nghĩ ông ta chưa say. Rượu không làm ông ta say được, chắc là phải một thứ gì khác; nhưng tôi còn có gì khác để cho ông ta, nếu không ngoài một sự toan tính sòng phẳng:


- Cám ơn em đã bắt mắt ông. Như ông biết, em không đến đây thường xuyên. Có lẽ một trăm năm em mới đến đây một lần. Không ngờ em lại gặp ông. Em chả bảo hôm nay là ngày xui, vì em đã lỡ dại đốt hết đồng bạc cuối cùng của thẻ nợ. Em không về nhà được đêm nay, vì chồng em sẽ đánh chết khi biết chuyện. Em sẽ đi theo ông, nhưng đó là con số quá lớn. Ông hiều em muốn nói gì không.


Người đàn ông cười hinh hích, khuôn mặt bỗng trở nên bóng lộn và dâm đãng:


- Em mà đi với tôi đêm nay thì nghĩa lý gì vài con số không ấy. Nói nào ngay lúc nãy tôi chỉ bỏ 25 xu kéo máy chơi mà lượm được tới mười ngàn đô lận. Đóng thuế mất ba ngàn sáu trăm, còn lại hơn sáu ngàn trong bóp là của em. Vậy đủ chưa cưng.


Hốt dưng tôi nghe giọng nói mình trở nên lạ lẫm hẳn, kéo lê thê như kẹo kéo:


- Hỏng đủ đâu ông ơi. Nhưng như vậy cũng tốt vì em đổi ý rồi. Bữa tiệc tình yêu của chúng ta coi như em chỉ dọn món khai vị cho ông thôi.


Hai con ngươi người đàn ông vụt đỏ ngầu như sắp động cỡn tới nơi:


- Tôi đã bảo là tôi thích em, nên dễ gì tôi chỉ ăn món khai vị.


Tôi bỗng rụt khỏi tay ông ta và rút nhanh vào phiá phòng vệ sinh:


- Ông đứng ngoài chờ em một chút. Em sẽ ra ngay.


Ông ta bỗng quắc mắt nhìn tôi không trả lời. Con quỉ trong người đàn ông có lẽ đã thức dậy, nổi giận vô lý vì những từ khước không đúng lúc của người đàn bà. Ông ta có lý khi sợ tôi vụt mất không chừng.

Tiếc là tôi đã không linh cảm điều gì thật kinh khiếp sắp cụp xuống trên đầu mình.


Còn nhớ tôi bung ra khỏi nhà lúc vạt áo chiều vừa đổi màu tím sậm. Đêm cũng bắt đầu lồng lộng, sẵn sàng sấn tới ve vãn. Quanh tôi màu không gian chuyển đổi làm ngưng đọng những đám mây vờn qua trên đầu. Hình như buổi chiều sắp rụng cánh và tôi cũng chín nẫu người trong những tàn phai muốn rơi rớt theo chiều. Có cuộc vui nào cho tôi đến dù ngắn ngủi như chiều của ngày đông. Ngước lên nhìn trời, tôi thèm biết mấy được nhẩn nha thấm đẫm trong hơi sương của chiều tàn, nhưng lại cứ bước vô xe và phóng đi như vẫn phải đi qua những ngã tư đời như thế. Không thể làm điều gì khác hơn, dù lòng không còn muốn đắn đo suy nghĩ về những liên hệ cũ càng mệt mỏi của chồng con.


Đêm rồi dâng ngợp xuống trong giây lát và tôi sẽ đến đó và rồi cũng qua đi..


Vết dầu chán nản cứ loang trôi mãi trên dòng sống của tôi với cuộc hôn nhân lầm lỡ, khi chúng tôi chưa thể bỏ nhau vì sự an tâm của đứa con út tật nguyền và vẫn cứ đi đi về về trong căn nhà như những bóng ma lầm lũi. Cái khắc nghiệt của tình yêu chính là sự lầm lũi này, chứ không phải là khoảng cách mỗi đứa ngủ riêng mỗi phòng.



Hàng đêm chúng tôi chỉ có cùng một giấc mơ: đào đâu ra thật nhiều tiền để chữa bệnh cho con. Khổ nỗi người đàn ông này chỉ có mơ thôi, nên dần dà giấc mơ cũng mệt mỏi bỏ đi. Còn tôi là con người thường xuyên bất ổn nên không thể ngồi yên với giấc mơ của mình. Phải làm một cái gì đó, dù phải... nổi loạn.


Tôi nói cô con gái trước khi biến bay như một đám mây đổi màu:


- Con gái ở nhà ngủ ngoan. Lúc về mẹ sẽ có nhiều tiền, nhưng mà yên chí đi, mẹ không đi cướp nhà "bank" đâu.


Và như thế, vào một phút giây nào đó tối nay, tôi bỗng muốn lao đầu vào cuộc đời để... nổi loạn. Để sống và cũng để chết, nhưng chắc chắn không phải để hổ ngươi vì tôi đã nguyện làm một kẻ mù loà, từ đầu của một cuộc chơi.


Bạn ạ, công bình mà nói tôi đâu thể tiếp tục sống với những đều đặn của mỗi ngày: những sáng, trưa, chiều, tối mặc đồng phục cứng đơ. Tôi như bị bít bưng, không đường tháo tới tháo lui hoặc tẩu thoát.

 
Và bây giờ có phải chính hắn, người đàn ông mà tôi nghĩ có thể yêu được từ cái nhìn đầu tiên, đã có mặt đúng lúc để giúp tôi... thoát hiểm. "Hắn", chứ không phải là "ông ta", đã đến như trong một cơn mê muội nào. Hắn và tự hỏi vì sao chỉ có vẻ vô hồn ấy chiếm ngự được tôi?


Đêm bỗng trở nên man rợ khi loài thú hoang bị vụt mất con mồi.


Con mồi đó là tôi. Sự mặc cả đã xong và không có gì là có vẻ chạy lòng vòng cả. Chiếc vòng quý và số tiền được nằm trọn trong tay tôi. Chỉ còn sự đĩ thoã để giúp tên Adam chứng tỏ khả năng của một con đực, thế thôi. Ông ta cũng đâu cần biết tôi là ai, từ đâu đến hay từ dưới đất nào chui lên, có kết quả thử nghiệm âm tính về bệnh AIDS chưa... Ừ nhỉ, sao đến lúc này tôi không hề biết ông ta tên gì, tình trạng ly dị độc thân, có nhiều vợ hay chỉ một bà đang ở thời kỳ sung mãn hoặc mắc chứng bệnh lạnh cảm liệt âm gì đó. Tôi không biết gì về ông ta, cũng như người đàn ông không cần quan tâm đến vũng lầy nhầy nhụa hay miền bóng tối âm u nào tôi đã đi qua. Có lẽ ông ta chỉ lơ mơ đoán rằng đời sống của tôi không mấy vui, hơi sa sút nhưng chưa đến nỗi bần cùng lắm.


Vâng, với những người xa lạ chúng ta chỉ có thể lờ mờ đoán, như tôi cũng không ngờ mình vụt phản ứng như thế.


Thật tình tôi còn biết phản ứng như thế nào nữa, khi đôi mắt khá đen và khá dài như chim phượng của người đàn ông bỗng biến thành đôi mắt cú vọ và cả toàn thân ông ta rún rẩy, lồng lên như con hổ đói. Tôi đã nhắm mắt lại, tôi bỗng mường tượng ra khuôn mặt buồn bã đẹp trai lúc chiều của hắn (hắn mà biết được ý nghĩa này, không biết hắn có cho là tôi quá lãng xẹt?), để hé lên trên môi một chút gắng gượng tình tứ với ông ta. Khi ở phòng vệ sinh ra, thoạt trông thấy tôi, ông ta đã dụi ngay điếu thuốc cháy dở, vẫn còn dài như vừa rít một, hai hơi xuống đất và ôm chầm lấy tôi bằng thứ hơi thở hừng hực lửa. Người đàn ông miết nhanh lên tôi một môi hôn thô bạo. Tôi muốn đẩy ông ta ra, nhưng nghĩ lại mình phải giả vờ nhắm mắt nhận hưởng. Thời buổi kinh tế khó khăn và đàn ông càng ngày càng ma mãnh nên muốn moi tiền họ dĩ nhiên còn khó hơn lũ voi chui qua lỗ kim. Tôi thừa biết ông ta đã quá xộp với mình, nhưng không hiểu sao một phần thân xác nào đó của mình bỗng như bị xâm phạm nhục nhã, và tôi thấy những con dòi lỗn ngỗn cựa quậy trong vũng nước bọt còn sót lại trên lưỡi tôi. Tôi bỗng gào lên vô lý:


- Ông không thể làm như vậy được.


Hai con mắt ông ta cũng bỗng bùng lên tức giận:


- Tôi đã không nề hà gì những khoản em đòi hỏi, vậy thì em cũng phải biết điều và công bằng với tôi chứ.

Tôi chống đỡ yếu ớt:



- Thật tình tôi không quen với những trao đổi kỳ cục như thế này. Sao đàn ông không thể giúp đàn bà theo tinh thần của những anh hùng mã thượng?


- Vì tôi nghĩ Thượng Đế khi cấu tạo ra sinh vật đàn bà đã cấu tạo luôn bản năng đĩ thoã trong người họ.

Đàn bà không làm điếm với người này thì cũng làm điếm với người đàn ông khác dù người đó là tình nhân hay cả chồng mình nữa, vì đàn ông là giống thụ hưởng, cô không biết sao?


- Tôi cứ ngỡ có thể ông là người hùng. Trông ông hào phóng đến quyến rũ những người đàn bà nhẹ dạ.

- Nhưng làm người hùng kiểu này có là dại gái. Vả lại tôi thích em thật mà.


- Sao ông có vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy?


- Đàn ông khi thích một người nào đó, họ thường muốn nuốt người ấy vô bụng. Một cách thế chiếm đoạt ấy mà.


- Cách biểu tỏ hay diễn tả của những con đực thường thô lỗ. Khi đàn bà không yêu đàn ông thì sự thô lỗ ấy là một cuộc hành xác. Bắt tôi làm điếm kiểu này, tôi sẽ là con điếm khùng.


- Con điếm khùng lại càng dữ dội đa tình.


- Không, nó sẽ móc họng mổ mắt ông cho mà coi. Ông coi chừng.


- Tôi khoái em vô cùng, em càng nói tôi càng nghe căng cứng thèm muốn em. Tôi vốn yêu những con búp bê biết nói.


- Em cũng thấy ông khá duyên dáng. Dĩ nhiên ông không phải là tên đàn ông tồi.


- Em chưa thấy sự tồi bại của tôi đâu.


- Ác quỷ và thiên thần nhiều khi chỉ cách nhau một cọng tóc hay một cái tát. Ông mà tồi bại, chỉ cần ăn một cái tát là tỉnh người ngay chớ gì.


Người đàn ông vụt nhìn sững tôi:


- Em nói gì vậy. Tôi đâu phải hiếp dâm em. Tôi cũng chưa bạo hành, bạo dâm gì cả.


- Ông đừng làm em sợ. Em đã nói với ông là em không quen chuyện buôn bán đổi chác.


Giọng ông ta bỗng trở nên quả quyết đắc thắng:


- Chúng ta đã ký kết với nhau. Tôi đã chịu em và tôi muốn vui thú cùng em thế thôi.


Rồi nỗi ích kỷ và lòng ham muốn chiếm đoạt bỗng bốc tung ông ta lên như một cơn bão, và khi ông ta xô kéo tôi trở lại phòng vệ sinh, thì rõ ràng đây là một cơn bão không đài báo khí tượng. Trong đó tôi là một ngọn cỏ, một cành hoa, một cánh bướm.


Thoạt đầu bão trườn lên ngực tôi căng căng. Tôi không kịp kháng cự, đã bị bão quét một đường hôn vũ bão lên môi. Được trớn, khuôn mặt bão dữ của ông ta nổi cơn thịnh nộ:


- Hôn tôi đi. Ù lì như vậy đừng trách tôi gian ác.


Vừa nói, ông ta vừa mài thân thể nóng ran căng cứng lên hai đầu vú của người đàn bà. Một sự cọ sát kỳ dị không hẳn là tình yêu cũng không hẳn là tình dục đối với tôi. Ông ta kỳ vọng gì ở một sự mua bán cảm xúc, khi cùng lắm tôi cũng chỉ là con mèo nhồi bông cho ông ta mặc sức ve vuốt. Hay tôi có trơ ra như con búp bê bằng sứ, bằng plastic thì hình như cũng chỉ làm khích động thêm nỗi dâm đãng của ông ta.


Càng lúc người đàn ông càng biểu diễn vẻ man rợ đắm đuối của dục cảm. Ông ta hết phả và cổ tôi hơi thở dồn dập của tên đàn ông đầy sung mãn, lại cúi xuống tốc váy tôi lên nhưng không thể biến tôi thành một con yêu tinh, bởi đàn bà khi không yêu, không thích thì khó lòng diễn tả được những rung động kịch cỡm. Đàn ông thì khác, mặc dù tình yêu và tình dục cũng có thể phân biệt rạch ròi, nhưng tình dục có lúc vẫn xâm chiếm mạnh mẽ đến nỗi họ có thể tìm thoả mãn với bất kỳ một con cái nào.

 
Đàn ông trong một nghĩa nào đó thật giống loài thú, chỉ khác nếu họ biết diễn tả một vài cử chỉ âu yếm trước khi vào cuộc.Và vì thế muốn biết người đàn ông có yêu mình thực hay chỉ muốn lợi dụng, cứ thử nhìn vào cách thế diễn tả của họ trước và sau khi làm tình. Tin tôi đi. Chiêu thức này đúng 100% khi còn là tình nhân (và phải xét lại khi đã là vợ chồng, nhất là vợ chồng lâu năm).


Tôi nói giả lả khi ông ta bắt đầu tuột quần xuống:


- Xin lỗi ông, tôi vừa kinh nguyệt một hai ngày, chưa sạch đâu đấy. Vả lại sao ông lại đẩy tôi vào phòng của "handicap" để làm trò khỉ, không sợ người ta vào bất tử thì ăn nói làm sao đây. Ông ấy khi đã lên cơn sốt, đã biến thành Satan thì không dễ gì buông tha tôi:


- Thôi được rồi, cô làm khẩu dâm cho tôi đi.


Vậy là ông ta dí đầu tôi xuống, bắt vít ngay nhánh củi trơn nhẵn (như đã gọt dũa) khá bự và dĩ nhiên là ấm nóng vào miệng. Tôi khục khặc, muốn ói một hai bận và cuối cùng không chịu được nữa, tôi tung cửa chạy bay như một con mẹ ăn quịt. Đằng sau người đàn ông có lẽ đã hoàn hồn nỗi đắm say dại khờ của mình nên tức tốc đuổi theo. Tôi không biết điều gì sẽ xảy đến cho mình ở trước mặt, nhưng lúc này chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy và chạy. Tôi càng chạy càng thấy mình không thể đứng lại để chịu trận tiếp, nên mặc dù sau lưng là tiếng còi thổi ra lệnh dừng lại của mấy gã an ninh, tôi vẫn lọt nhanh vào thang máy và kiếm nhanh đường dọt. Chưa bao giờ tôi thấy mình chạy đua thật tài tình như thế với... cuộc đời, khi đằng sau là những vờn đuổi bén gót của ông ta:


- Bắt nó đi. Bắt cô ta giùm tôi. Giựt hết bóp tiền tôi rồi, trời ơi.


"Hắn" xuất hiện đúng lúc như một bóng ma vào giờ thiêng. Ngoài lan can hắn đang chập choạng đứng là tầng đầu hay tầng cuối địa ngục tôi không rõ. Chỉ biết mơ hồ bên dưới là dòng sông thở khói sương đêm.


Đầu hắn cúi xuống rồi ngẩng lên, lắc lư như chiếc đầu lâu trong mấy toà lâu đài hoang vắng của những cơn mộng dữ. Hình như hắn hơi ngạc nhiên khi bị tôi đâm sầm vào người. Hắn làm tôi hoa mắt khi nhận ra người đứng trước mặt không ai khác hơn là người đàn ông có đôi mắt đẹp lúc chiều. Đôi mắt hắn tôi đoán là có tẩm thuốc mê hay bùa phép gì mà một khi tôi đã lỡ nhìn tức sẽ bị ngấm dần cho đến khi được giải cứu.


Thật ra không phải đôi mắt, mà chính là bàn tay lẩy bẩy và lạnh lẽo như bọc sương của hắn đã giúp tôi thoát hiểm. Tay hắn trong tay tôi, đẫm sương.


Hắn hỏi tôi với giọng điệu rã rời, như khi không lại bị quấy phá:


- Chuyện gì, sao phải chạy dữ vậy?


Tôi nói lắp bắp:


- Chuyện... sống chết, nhưng hãy khoan hỏi đã. Ông chỉ cần cho tôi mượn tạm cái áo jacket và ôm cứng tôi vào người.


Môi hắn lại nhả ra thứ âm thanh lè rè:


- Để làm gì... khi tôi đang muốn nhảy tỏm xuống dòng nước kia cho xong.


Tôi nghĩ là hắn đùa thật dở hơi, không đúng lúc tí nào:


- Chúng ta giả vờ làm tình nhân ông nhé. Người ta sắp rượt bắt tôi tới nơi rồi.


Hắn uể oải khoác cái áo choàng jean rất bụi lên người tôi và giọng trầm xuống những giai điệu gì thật

khó hiểu:


- OK, lát nữa xong chuyện cô rồi, cô nhớ đẩy giùm tôi xuống lòng sông này nhé.


Chắn hắn mắc bệnh thần kinh, hắn đang nói thứ ngôn ngữ nào thế:


- Ông cứu tôi để tôi ném ông xuống dưới kia sao mà coi được. Có điều tôi cần phải thoát khỏi mấy người này.


Hắn lắc đầu và nói miễn cưỡng:


- Thôi được, đi theo tôi. Chúng ta sẽ hôn nhau như bồ bịch nếu họ đến kịp bây giờ. Bằng không, cô cứ nắm tay tôi đi tà tà xuống dưới vạt cỏ kia. Như thế an toàn hơn cho cô.


Thật ra đó không chỉ đơn thuần là vạt cỏ như hắn nói. Đúng hơn là một lũ hoa dại phơ phất, lẩn trong một vài mảng cỏ hoang mọc lún phún, lây lất. Điều lạ lùng là ở đó hắn có thể kéo tấm sắt được chạm trổ khá công phu lên khỏi miệng hầm. Hắn luồn người tôi xuống trước, và bước theo sau như cùng dẫn nhau xuống một vực tối sâu thẳm, một thế giới kỳ dị nào. Tôi nghe hơi thở hắn nồng nàn mùi đàn ông và mùi rượu bên tai:


- Đừng sơ..... mình chỉ trốn ở đây một lát thôi. Mới bước xuống thì thấy tối như vậy, nhưng chỉ một hồi sau em sẽ quen dần với màu bóng tối và sẽ thấy được cả mặt mũi của nhau. Vả lại đêm nay trăng sáng nên cửa hầm không thể che lấp hết khoảng trời sáng trắng trên đó.


Trong thứ bóng tối mịt mù này tự nhiên tôi không thể không tìm tay hắn như một sự che chở:


- Bây giờ em chỉ thấy con người ông thật lờ mờ. Ông có cái mồi lửa không, làm ơn đốt lên giùm. Trời ạ, không biết mấy người đó có đuổi theo nữa không, sao chẳng nghe động tịch gì hết vậy.


Cánh tay hắn chợt cong lại như một vòng thép cứng quấn ngang cổ vai tôi:


- Nếu tôi bảo hình như tiếng chân họ đã đi xa rồi, liệu em có dám trèo lên bây giờ không?


- Cũng không biết nữa. Tôi nghe giọng nói mình bỗng lạ lẫm vô chừng.


Kỳ thật tôi làm sao biết được tôi bây giờ ra sao, và hắn bây giờ ra sao. Tôi không biết gì hết về hắn, vậy mà trong phút giây lại ở trong tay hắn dưới vực sâu này. Cũng như hắn không hề biết gì về tôi, mà lại tìm cách bảo vệ như món nợ nần từ kiếp nào không rõ.


Tiếng cười hắn bỗng vỡ lớn, cùng với cái zippo bằng bạc được bật lên:


- Lửa sáng lên rồi, em bằng lòng chưa. Không hiểu sao suốt đời tôi chỉ thích bóng tối.


Tôi vừa bắt gặp bóng tối trong đôi mắt hắn long lanh. Không, đôi mắt hắn nhìn vụt sáng kỳ lạ như muốn nhận chìm tôi xuống vùng bóng tối yêu ma nào. Hình như cả hắn và tôi đều muốn giữ những thắc mắc cho riêng mình. Hoặc có lẽ cả hai có quá nhiều câu hỏi về nhau, nên chẳng biết bắt đầu như thế nào cho tiện. Hay biết đâu hắn cũng đang nhĩ sớm muộn gì rồi tôi cũng phải đi chỗ khác chơi, nên tội chi phải quan tâm những chi tiết vụn vặt. Có điều tôi phải công nhận nếu tiếp tục ngồi đây với hắn, tôi sẽ có nguy cơ bị tan biến nếu hắn muốn... nghiền nát tôi. Hắn mạnh mẽ đàn ông và huyền bí quá. Điệu bộ hắn chăm chú nhìn tôi và đưa tới đưa lui trước mắt chút đốm sáng "zippo" làm tôi tưởng hắn muốn dở trò thôi miên.


Mà không, khi đốm lửa vừa nhảy múa chệch sang một góc tối nhờ nhợ khác, tôi bỗng sững sờ khi đụng phải một thế giới ngập ngụa sa lầy.

 
Dưới sàn lạnh lổ chỗ là những tấm thân khốn cùng nghiện ngập đang ngồi gật gà, buông thỏng chai rượu chắc đã vơi dần trên tay. Một chút lửa bập bùng, vài sợi khói bay nhạt nhoà trên những đôi môi mê sảng, những đôi môi ám khói ma túy cần sa.


Trời ạ, địa ngục là nơi nào khi trước mắt tôi là khối bóng loã lồ như trăng vữa. Khuôn mặt người đàn bà núp sau vòm tóc hất ngược xuống, rũ bung ra như ngàn năm biếng chải đang chống hai tay, quỳ sấp người, man rợ hoá thân thành loài thú, khi chú chó tơ chồm chụp mê mải lên lưng con mụ như hai con thú hoang động cỡn giữa vòm đêm dục cảm. Trong mơ hồ chừng như có tiếng loài sói đến mùa hú trăng rền lên điên dại. Hay hắn đang tìm môi tôi và bỗng gắn siết vào một cái hôn dằng dặc đến ngộp thở,đến không kháng cự nổi và đến như ngày mai tận thế và ngày đời sẽ không còn một bờ lưỡi nào nóng ran mềm mại như thế.


Tôi đẩy hắn ra vì sắp đứt hơi và thấy hình như tôi đang cùng hắn bỏ qua những thủ tục rắc rối rườm rà:

Ông làm em ngộp thở muốn chết Giọng hắn bỗng mềm như miếng thạch môi đêm:


- Vì tôi hôn em quá trớn hay tại không khí hoang dâm dưới hầm tối này?


Tôi trả lời hắn như đang đứng trước một nghĩa trang... ma và hắn đang hiện hồn về đòi chôn sống tôi:


- Không phải là hầm tối, mà là hầm mộ tối và tại sao ông lại tìm cách giết em?


Hắn nói như hờn mát và đó là thứ sức hút của một thỏi nam châm kỳ diệu:


- Xin lỗi tôi đã làm phiền em. Tôi tưởng cả hai ta đều cùng chết để cùng... sống dưới địa ngục. Đây là

địa ngục, tầng cuối địa ngục, em biết không?


Tự nhiên tôi sợ hắn. Tự nhiên tôi bỗng muốn thoái thác một điều gì:


- Không, em không biết. Em chỉ ngạc nhiên sao nơi đây không đến nỗi ngột ngạt như em tưởng. Không thấy chuột chạy hay rắn rết sâu bọ gì cả cũng hên.


Hắn đưa tay chỉ đám nửa người nửa ngợm nửa thú kia:


- Em tưởng tượng có bầy mèo đêm hung hãn điên khùng thế kia thử hỏi có con vật nào còn dám bén mảng đến? May ra chỉ có những giọt mưa, đôi khi rả rích lâu ngày không tan biến kịp sẽ bị ứ đọng lại, làm ủng thấp hoặc dơ dáy tí thôi.


Tôi sửng sốt, chăm chăm nhìn vào người hắn:


- Em thấy ông chả có vẻ gì là... vô gia cư cả. Bộ thiên hạ hết chỗ hay sao và ông nữa, không lẽ ông cũng chui xuống đây khá thường?


Hắn đáp tỉnh bơ, cố ý trêu chọc tôi:


- Khá thường. Em có ghê sợ tôi không? Mọi hôm tôi chui một mình, hôm nay tình cờ tôi phải cứu mạng em.


Tôi vẫn chưa hết thắc mắc:


- Sao lại có người khám phá ra được chỗ này nhỉ?


- Chẳng có gì giấu được dưới ánh mặt trời. Điều lạ là cái hầm này được đúc xây khá kỹ, và dần dần còn dẫn ra con lộ chính. Như thể một ai đó đã cố ý xây từ một thời chiến tranh xa xưa, để cho một đám người nào tạm trốn lánh và tìm đường tẩu thoát chăng?


Tôi gật đầu, nói như dò xét:


- Ông nói như thật, có lý lắm. Nhưng tôi không tin ông chịu tá túc một hai đêm ở đây, chứ đừng nói là khá thường.


Hắn xuống giọng như muốn che giấu một điều gì:


- Đây là nơi ẩn nấp của những kẻ không nhà, những người hoàn toàn đứng tách bên lề xã hội và họ bằng lòng chọn cho mình một lối sống không có ánh sáng cuối đường hầm. Họ là những kẻ chạy trốn pháp luật và bất chấp pháp luật. Em thắc mắc làm gì nếu tôi có mặt ở đây thường xuyên hay không.


Thật ra hắn nói đúng. Thắc mắc làm gì khi hắn và tôi chẳng là gì của nhau. Có lẽ hắn là tổng hợp của những bí mật, mà suốt đời tôi đừng hòng phanh phui nổi. Sao tôi gặp hắn, để hắn tìm đường... sống cho tôi bằng thứ thế giới dẫy chết này. Người đàn bà loã thể man dại trong những cảm nhận kỳ dị của khoái lạc và cô liêu. Người đàn bà không có ai cả sao, và lũ đàn ông dâm loạn ở đâu hết rồi. Nỗi tột cùng cô liêu, bản năng thú vật hay nhàm chán bàn tay lông lá quỉ sứ của những gã đàn ông đê tiện và phản trắc... khiến người đàn bà thà "chơi" với giống chó trung thành cho rồi. Thử tưởng tượng một ngày nào đó có bà bác học kỳ tài nhất vũ trụ, mà lại đau khổ vì tình nhất vũ trụ. Nếu chẳng may bà ấy chế được một thứ tầng lớp khí quyển kỳ lạ và kỳ dị đến nỗi có thể "chôm" hết lũ đàn ông trên thế giới vào đó chung chạ. Thử hỏi đàn bà sẽ phản ứng ra sao khi tỉnh ra trong một thế giới không còn thấy bất kỳ một bóng dáng đàn ông nào. Hoặc giả, bà bác học sẽ chỉ cho một sinh vật đàn ông duy nhất được bước ra khỏi tầng khí quyển, trong một thế giới chỉ có toàn những sinh vật đàn bà. Điều gì sẽ xảy ra lúc đó mà không ghê gớm. Hay sự ghê gớm chỉ nằm trong mắt của bà bác học và của mỗi người trong chúng ta.


Như hắn rồi bỗng làm tôi có cảm tưởng như mình đang trở về với thuở hồng hoang. Thuở mới khai thiên lập địa chỉ có vòng tay ban sơ của một người đàn bà và một người đàn ông. Hắn nói thật sát, như cố nhả hơi ấm vào người tôi, nhắc nhở tôi trở về thực tại:


- Có phải em đang nghĩ không biết con đường hầm phía bên tay phải của em hay phía bên tay trái của tôi sẽ dẫn em thoát ra con lộ chính?


Tôi lắc đầu thật mạnh mà vẫn không đuổi được hai con mắt của hắn:


- Không, em không nghĩ gì cả. Em đang tuyệt nhiên không nghĩ gì cả. Khi nào em muốn đi, em sẽ chạy cầu may bất kể hướng nào.


Hắn bỗng rất lãng mạn, và đa tình tận mạng:


- Em nên chọn phía bên trái cho gần... trái tim của tôi hơn. Và như thế chính tôi sẽ là người dẫn em tới con lộ chính. Một nơi thật sáng sủa, nếu em muốn. Mặc dù vũng bóng tối mà chúng ta đang có cũng không đến nỗi tệ.


- Em cũng không hiểu sao em lại lạc xuống vùng bóng tối lạ lùng như vầy. Lạc xuống và ở lại quá lâu.

 
Bây giờ em phải về thôi.


- Được rồi, tôi sẽ đi với em. Đã giúp, tôi sẽ giúp cho trót. Những cái hôn vừa rồi coi như em trả công cho tôi vì em "bị" tôi hôn cơ mà. Hoặc giả... cứ coi như chẳng có điều gì xảy ra cả.


- Ông hứa đừng làm em bị hôn nữa được không. Em sẽ cố gắng ngồi lại thêm một chốc nữa, vì hình như em vẫn thấy ông lạ lạ, và em còn muốn hỏi...


Hắn có vẻ thành thật:


- Vâng, những cái hôn kế tiếp nếu có sẽ là những cái hôn tự nguyện của cả hai. Tôi cứ ngỡ là em cũng thích. Em không biết chứ tôi chẳng bao giờ thích bắt buộc ai một điều gì.


Tôi bắt đầu trở về với nỗi thắc mắc cũ:


- Em cũng vậy, không thích bị ép buộc. Tình yêu và những cái hôn thì lại càng không. Tự nhiên ông làm em nhớ điều ông đòi lúc nãy. Ông bảo nếu xong chuyện, em sẽ phải quẳng ông xuống sông. Em không thích bị ép buộc... giết ông. Nhưng ông sao vậy.


- Nói thật nha, gặp em tự nhiên tôi không còn muốn chết nữa. Cứ vào ngày thứ sáu, mười ba là tôi bị ám ảnh. Bố mẹ tôi hồi xưa làm chủ một tiệm xăng và bị ăn cướp bắn chết vào ngày này.


Không dưng tôi lại thấy hắn tội nghiệp:


- Vậy là ông mắc chứng sợ ngày thứ sáu, mười ba. Nó có cái tên dài lắm; paraskevidekatria phobia. Đọc cái tên không cũng đủ ớn.


- Tôi không mê tín đâu. Có điều tôi bị ám ảnh vì sự bất hạnh quá lớn kia.


- Nhưng đối với đa số, đây là một ngày xui.


- Mười ba là con số của các môn đệ Chúa Giê Su trong "Bữa Tiệc Cuối Cùng", mà sau đó Chúa bị phản bội. Và lại bị đóng đinh vào ngày thứ sáu. Bộ em không tin, sao lại lựa ngày này để thử thời vận đen đỏ?


Tôi trả lời một cách không ngờ:


- Thật ra hôm nay không phải là ngày xui.


Hắn tiếp theo thật nhanh nhẩu:


- Và em đã chữa khỏi chứng sợ ngày thứ sáu mười ba của tôi rồi. Hay quá.


- Ông coi chừng, bỏ được một ám ảnh này lại mọc một ám ảnh khác.


Hắn vụt tâm sự:


- Cứ vào ngày này, tôi thường kiếm đủ mọi cách để loại bỏ thứ ám ảnh đen tối cũ. Tôi tìm những cuộc vui như đến sòng bài, nhảy nhót... nhưng nếu không gặp em và có khi ám ảnh lên cao đến tột độ, tôi chỉ muốn chết quách cho xong.


Tôi nói e dè:


- Em chỉ đến đó một hai lần trong đời vì em không mê cờ bạc được. Em bắt gặp khuôn mặt ông lúc mới đến và ai ngờ lúc về cũng lại xô vào người ông nữa.


- Mình có duyên thế thì thôi. Và tôi biết ở trên đầu tôi và em, trăng bây giờ đẹp lắm.


Đúng như hắn nói, những giọt trăng tan chảy xuyên qua những chấn song cửa hầm, như có ai nghịch ngợm thả bụi vàng lóng lánh.


- Em chịu không thể ngắm trăng được nữa. Ông ở đây mà làm thi sĩ, em phải về. Hay là ông chỉ rõ phía nào, em sẽ đi một mình cũng được. Như vậy tiện cho ông khỏi phải rời hang động của mình.


Hắn chụp tay tôi lại rồi giữ yên một thoáng:


- À, mà sao em biết tôi là thi sĩ. Không thi sĩ cũng sẽ trở thành thi sĩ đêm nay thôi.


Rồi hắn bỗng trở nên tha thiết như chưa bao giờ:


- Dù sao, trước sau gì em cũng phải về nên chắc tôi phải để em đi thôi. Tôi cũng sợ em ở đây lâu quá, không chừng tôi lại yêu em mất. Một điều mà tôi không bao giờ muốn, còn phải yêu ai.


Hắn làm trái tim tôi hơi khó chịu. Nhất là khi hắn cúi xuống môi tôi thật nhẹ, thật hờ hững như chỉ đủ để mình tôi biết hắn muốn thiết tha giữ lại một điều gì thật đẹp. Và tôi nói khi nhìn mắt hắn như chực

khóc:

- Sao ông lại nói thế. Yêu là yêu thôi. Còn không yêu là không yêu, cho dẫu trời gầm đất lở cũng thế. Tình yêu là cuộc mộng du cho dẫu có hứa hẹn những điều bất trắc cũng khiến chúng ta đi tìm những liều thuốc ngủ.


- Những liều thuốc ngủ cho những người vốn mất ngủ như tôi, để được mộng du phải không. Như thế ích gì. Hay chỉ để hắn làm thơ thật tới cho dế đọc suốt đêm thâu mà thôi.


Tôi nghĩ trong đầu:


"Hắn nói hay như làm thơ rồi còn gì." Sao môi hắn sao mắt hắn buồn thế không biết.


Còn tôi, đêm nay trên đường về có nhờ vầng trăng giữ hộ mấy câu thơ không người nhận. Nếu hắn biết tôi yêu thơ bao nhiêu và nếu hắn biết đàn bà có thể chết vì những điều lẩm cẩm như thế, liệu thơ hắn có còn đưa cho mỗi mình dế đọc? Trời ạ, sao đám cháy của trái tim hắn lại sắp lan qua đây. Có gì không mà lan thành đám cháy, hay chỉ hứa hẹn những rụi tàn.


Tôi nói như nói với chính mình:


- Em phải rời khỏi hang động này ngay.


Hắn đứng dậy, trịnh trọng nâng khuôn mặt tôi như để ngắm nghía lần cuối. Tôi ước gì mắt hắn đừng quá đẹp và đừng quá ướt át như thế. Sẽ khổ thôi.


- Em ngộ lắm, nhưng tôi hỏng rồi. Hắn nhắm mắt một hồi rồi nhỏ nhẹ tiếp:


- Đây cũng không phải là hang động của tôi đâu. Lâu lâu tôi đi theo nhóm thiện nguyện kiếm họ, kiếm những người nghiện ngập bệnh hoạn chán đời này để vuốt ve lòng bác ái của mình. Một ít chăn đắp, vài đồ khô đồ hộp, vài cái áo cũ quần cũ... thế thôi. Hôm nào tình cờ gặp lại, liệu em có bắt chước tôi mà ban phát chút bác ái cho nhau?


À thì ra thế. Vậy hang động của hắn ở đâu nhỉ. Thảo nào trông hắn không giống như lũ người bị đày ải ở đây – Hắn ngon lành hơn, dĩ nhiên. Nhưng hắn lại đi xin tôi chút bác ái mới chết chứ.


Tôi cười cười:


- Chút bác ái thì có ngay, nhưng em nghĩ ông không thích chút thương hại đâu.


Hắn nhăn mặt đùa đùa:


- Thương hại để làm gì. Thương thật may ra.


Trong một thoáng, tôi bỗng mong mỏi con đường hầm được kéo dài ra, dài ra. Cho tôi đi bên hắn suốt đêm như thế mà không cần phải suy nghĩ một điều gì khác.


Dưới lờ mờ của ánh trăng, hình như môi cười hắn cũng trắng hơn và tay tôi cũng lạnh hơn. Hắn vừa đi vừa khoác chiếc áo phong sương của hắn lên người tôi. Hình như hắn giải thích lan man về "sự hỏng" của hắn:


- Nhiều lúc tôi đoán trong lúc nặn ra tôi, đến phần trái tim, không dưng Thượng Đế bị nhức đầu nên bỏ sót một vài góc cạnh nào đó. Em biết không, khiến trái tim tôi bao giờ cũng què quặt, bao giờ cũng hụt thiếu một điều gì. Ai sống với tôi vì thế sẽ rất khổ, sẽ không bao giờ chịu được những cơn điên thường xuyên của tôi.


Tôi nhủ thầm với hắn:


"Đừng lo. Ra khỏi đường hầm này, mọi sự sẽ đâu vào đó. Hai tay hắn sẽ được trả về với hai túi áo lạnh lùng không khí. Và tôi sẽ đi về một hướng khác, không mong mỏi mà ngày vẫn lên, và buổi sáng vẫn tới." Đêm dù có ngây ngất cách mấy rồi cũng đi qua.



Trên đường lái xe về, tôi bỗng muốn nhớ hết mọi điều và bỗng muốn quên hết mọi điều. Bài thơ tôi viết lởn vởn trong đầu, khi trăng đã bắt đầu cắt thành hình lưỡi liềm gắn hiu hắt giữa vòm đêm:


"Chiều chạng vạng sao tôi đến đó chờ ai. Đôi mắt có cửa sổ phết màu bóng tối cô đơn. Anh là tai ương kỳ diệu, là những phỏng đoán trật đường rầy của tin khí tượng đời em. Vì lỡ yêu đôi mắt, em bị anh dẫn dắt mất hút trong hầm tối Satan. Anh cứ cuốn em đi như cơn gió bão có tốc lực của thần linh. Có chia tay ngay cũng đã quá muộn để dằn lại lòng mình. Thôi thì cứ nhắm mắt và bay trong cơn thịnh nộ của trần gian.


Em đã rớt như cánh gió thổi âm u dưới vực sâu. Đừng nói những điều không cần nói Đừng biện bạch vì em cũng chẳng ao ước một điều gì lâu dài. Hãy yêu nhau đêm nay, đừng chờ đợi sáng mai. Em sẽ đi trước khi trời tảng sáng.


Mọi đêm dài và mọi tình yêu đều có cùng một tần số. Đêm có cùng tần số khoả thân em. Đêm em khoả thân đi tìm tần số anh. Đêm, cho em uống những nọc tình như sương bạc trên môi. Khi tiếng hú của loài hổ đói không dài nổi hơi sương. Khoả thân, khoả thân như một giọt trăng, một cụm mây, một con suối, một tình nhân. Bản thân em cũng vô định, cũng tan biến mà thôi.


Tất nhiên em muốn sống mà không phải làm anh chán sống. Em muốn sống cùng anh và vẫn chỉ có thể cùng anh. Em đến để đánh ván bài cuối cùng của tình yêu. Anh không thể làm em khánh kiệt vì những sự trống rỗng đâu đâu. Em đã quá mệt mỏi với những mặc cả kỳ kèo của hạnh phúc.


Làm sao viết lại được những bài thơ tình của ngày mới lớn. Trái tim và những lời những chữ đã bị thương quá nhiều lần. Em đã phải mai táng tuổi thanh xuân của mình và chúng ta đang làm bài thơ tình hậu hiện đại. Chúng ta đã không còn bao lâu nữa để băng bó lại những động từ yêu đương. Hãy bỏ hết những danh từ, tĩnh từ, động từ, những thành kiến hũ lậu để yêu như ngày mai ngừng thở.

 
Mình đã hôn nhau không biết bao lần trong đêm. Ôi đêm diễm tuyệt đêm độ lượng đêm tiền sử đêm tân kỳ hậu hiện đại. Vẫn là những bờ lưỡi ấm làm ngọt những chiếc hôn. Không có chiếc hôn cuối cùng với anh vì mãi mãi là môi hôn đầu tiên.


Đêm em bốc tung lên cùng gió. Gió thổi bay những bạt ngàn cỏ dại những trùng trùng núi biếc. Không ai giải mã nổi những điều trần trụi mà mạnh mẽ, khốc liệt như gió. Anh là cơn gió chướng của đời em. Anh là nỗi ám ảnh không mặt mũi, nhưng tồn tại mãi trong ngăn kéo ký ức em. Em đọc được trong mắt anh ước muốn hoan lạc của một tình yêu với một thân xác. Một sự hoà hợp nhịp nhàng như sấm sét và mưa.


Cho anh tan chảy như trăng trong ngõ ngách đêm.


Anh yêu, cuối cùng chỉ có anh có thể biến em thành ma nữ yêu tinh đêm nay. Mọi đêm!"


Và có phải mải đến cuối cùng sắp vẫy tay, hắn mới gởi theo cho tôi một cái tên:


Lion. Trời ạ, Lion là loài "Sư Tử". Hắn là gã sư tử cô độc và cô đơn. Không lẽ tôi phải chui vào rừng

mới hòng được gặp lại hắn./.

Nguyễn Thị Thanh Bình
Số lần đọc: 2055
Ngày đăng: 16.01.2011
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Khóa xuân - Quý Thể
Đêm Núi Và Nhạc Buồn - Lê Văn Thiện
Hư Nhỉ - Đỗ Bàn
Gươm Đàn Nửa Gánh - Nguyễn Thanh Hiện
Bến Tình - Nguyễn Minh Phúc
Đất Khô. Người Khổ - Phạm Văn Nhàn
tiếng hát dưới trăng - Nguyên Minh
Linh hồn - Tú Oanh
Cơn Ðau Thắt Giữa Hai Ðùi - Nguyễn Viện
Ngàn năm gió bay - Nam Dao