Cô gái bồn chồn khép cánh cửa. Ánh sáng chiếu vào hai bàn tay cập rập. Tiếng ổ khóa kêu cách. Cô quay lưng lại căn nhà rồi bước ra đường. Trước đó gần ba thế kỷ, Sơn ông chống gậy tích trượng đứng trước ngọn núi ở phía Đông Bắc thành Quy Nhơn nhìn đá rừng rồi bất chợt quăng cây tích trượng xuống dòng suối. Sơn ông dựng ở đó một cái am, chơi bời với hổ báo hươu nai. Một trăm năm sau, cây gậy tích trượng trôi xuống đồng bằng và qua tay nhiều người. Nhưng cũng có truyền thuyết cho rằng cây gậy ấy đã biến thành rắn ngay khi Sơn ông vất nó xuống nước. Đối diện với căn nhà của cô gái là một người đàn ông chưa già lắm, nhưng đã phải chống gậy. Ông ta đang đứng trên lề đường và chống cây tích trượng của vị thiền sư năm xưa nhìn cô gái hàng xóm của mình. Cây gậy truyền đến tay ông ta thì đã mòn vẹt chỉ còn một nửa và có hình thù kỳ dị. Cô gái bước ngang bóng ông ta đổ xuống đường và nối hai cái bóng lại với nhau thành một khoảng đen dài tới bụi cây bên kia đường. Trong bụi cây ấy, con rắn ngóc đầu lên khè cái lưỡi nhọn có hai nhánh về phía cô gái. Cây gậy trong tay ông ta lắc lư. Người đàn ông nhìn thấy bộ ngực cô gái rung động và ông thầm muốn ngủ với cô ta. Cô gái biết cái nhìn của người đàn ông đậu trên ngực mình. Nhưng cô không quan tâm. Tất cả mọi đàn ông đều nhìn cô như thế trừ ông sư ở ngôi chùa bên cạnh. Hiếu Ninh hoàng đế, tức Túc tông, chúa thứ bảy đời Nguyễn nghe được những lời ca tụng về Sơn ông bèn cho tên hiệu là Tịnh Giác thiện trì đại lão thiền sư và đặt tên chùa là Linh Phong thiền tự. Đại lão thiền sư đã biết trước việc dấy nghiệp của anh em nhà Tây Sơn trên mảnh đất ngài đang ngồi như một mẫu mực cho sự nổi loạn, tham vọng cá nhân và những xung đột rộng lớn hơn của con người trong các hệ tư tưởng khác nhau, nhưng ngoài cuộc vui chơi với muông thú, ngài chỉ dốc tâm vào việc chú giải kinh Pháp Hoa. Cô gái đi qua cổng chùa trong lúc vị đại đức đang tưới cây. Thày ơi xin hãy tưới lên em để linh hồn em được ẩm ướt nẩy mầm và cửa mình em tràn trề nước nôi cho rộng đường dư luận. Mặt đại đức vẫn rất mực trang nghiêm cúi chào cô khi cô lên tiếng chào thày buổi sáng. Người đàn ông quơ cây gậy vu vơ về phía con rắn nói tôi chỉ muốn được chào em mỗi buổi tối. Fuck night. Con rắn bò vào trong chùa. Cô gái đi tới ngã tư và ngồi lên chiếc xe ôm quen thuộc. Khi cô gái đến chỗ hẹn thì người tình của cô đã có mặt. Anh đang uống dở ly cà phê đen. Anh ta hoàn toàn có vẻ tự tin và bình thản. Nhìn anh, người ta có thể đoán biết anh là người thành đạt.
Em ngồi đi. Anh ta nói.
Cô gái ngồi xuống. Tuy không cảm thấy thoải mái nhưng cô vẫn kêu cho mình một ly sữa tươi.
Sao em không mang đồ theo?
Em nghĩ chuyện mang đồ để sau cũng được. Em muốn biết trước chỗ mình sẽ tới.
Anh tin rằng em sẽ hài lòng.
Họ lên xe taxi. Cô gái nắm tay người đàn ông đưa lên miệng hôn.
Anh sẽ làm cho em hạnh phúc chứ?
Còn hơn thế nữa. Anh ta cười.
Cô gái gục đầu vào ngực người đàn ông. Cô nghĩ rằng cô đã quyết định đúng khi bằng lòng lời đề nghị về làm vợ bé anh ta.
Xuống đi em.
Ông già chống gậy gõ xuống mặt đường những tiếng khô rỗng. Bước chân của ông trùng khớp với tiếng gậy. Ông đi ngang ngôi chùa nhưng không nhìn vào. Vị đại đức vẫn loay hoay với mấy chậu kiểng. Mỗi tiếng gậy của ông già lại tạo nên một tiếng nấc trong cổ vị đại đức và một bước phóng mình nơi con rắn. Chung cư tối tăm và có mùi hôi của rác của những bao cao su bầy nhầy tinh trùng. Người đàn ông nói với cô gái khi mở cửa căn phòng trên lầu ba:
Ở đây rất an toàn.
Đèn sáng. Cô gái nhìn lướt qua chiếc giường có nệm dày. Một cái bàn trên ấy đặt chiếc tivi 16-inch. Một tủ đứng treo quần áo.
Còn thiếu cái tủ lạnh. Cô gái nói.
Người đàn ông không nói gì. Anh ta đưa tay quàng vai cô gái và dìu vào phòng sau. Ở đó có sẵn một bếp gas, một tủ lạnh.
Còn thiếu vài thứ linh tinh anh sẽ đi mua với em. Anh ta nói nhẹ nhàng. Và rồi anh ta bế cô gái đặt ngồi lên kệ bếp, tụt quần cô ta xuống.
Món em là sự sống.
Trong cảnh giới của quá khứ, đại lão thiền sư Tịnh Giác đang ngồi khắc cái ấn Thạch trung kiến ngã. Còn vị đại đức trẻ trong một nỗi hân hoan khác thường nhìn thấy cây cối trổ hết lá thì niệm Nam mô a di đà Phật. Ông già chống gậy bước vào quán cô Ba bảo cho tui một xị rượu và mỹ nữ. Ở thì tương lai, con rắn vắt mình trên cửa sổ nhìn vào đôi vú trắng của cô gái. Cô Ba gọi vào trong: Bay đâu? Một cô gái đẫy đà da thịt bước ra. Nhìn thấy ông già chống gậy, cô reo lên: Anh Năm mới tới. Rồi cô lại bước vào trong cầm ra chai Black and White đang uống dở. Mỹ nữ bảo em đói anh kêu cái gì ăn nghe? Anh Năm gật đầu nói kêu đi. Trong một giây xao động, cái đục nhọn đâm vào tay thiền sư Tịnh Giác, máu tóe ra. Tiếng thở hổn hển của cô gái trên kệ bếp vang lừng ba ngàn thế giới. Vị đại đức trẻ nhắm mắt lại, tiếng niệm của thày đứt quãng. Cô gái trổ hết xuân. Ông già chống gậy mắc nghẹn vội hớp một ngụm rượu. Con rắn mọc thêm một chân. Cận cảnh người đàn ông trung niên mồ hôi lấm tấm.
Em sướng. Cô gái trên kệ bếp nói trong lúc người đàn ông đang súc miệng. Cô nói tiếp:
Anh ở lại với em đến chiều chứ?
Không, anh phải đi làm bây giờ.
Cô gái còn lại một mình trong căn phòng mới. Cô đi tới chiếc giường và nằm vật xuống. Chỉ được một lúc cô lại nôn nao ngồi dậy. Cô bật tivi. Một bài hát quen thuộc vang lên. Cô hát theo và bước tới bên chiếc tủ, mở một cánh cửa ra nhìn. Không có gì ngoài cái mùi hôi của keo dán. Bước tiếp vào phòng trong, cô mở cánh cửa tủ lạnh. Trống trơn. Cô gọi điện thoại cho anh bảo chiều nay đến đón cô đi sắm vài thứ lặt vặt. Anh bảo ngày mai.
Ngày mai thì Tịnh Giác thiền sư đã viên tịch. Sau này, Hiệp biện đại học sĩ Vinh quang tử Đào Tấn đã lên núi tìm cổ tích thấy được một bộ tạng Pháp Hoa kinh giải và bảy cái ấn triện bằng ngọc thạch của đại lão thiền sư. Cây tích trượng bấy giờ nằm trong tay Đào Tấn. Quan bảo tâm đã trụ thì cần chi gậy. Nói xong ông trao cây gậy lại cho nhà chùa và dặn dò chư tăng Linh Phong thiền tự gìn giữ cẩn thận di vật của người quá cố. Cây gậy ấy không một vị tăng nào cầm lên nổi, nhưng một đêm nọ có kẻ ăn mày vào chùa đã cầm nó đi làm cây gậy đánh chó.
Người đàn ông trung niên hỏi cô vợ bé:
Chợ Bình Tây, chợ An Đông, chợ Dân Sinh, chợ Bến Thành, em thích đi chợ nào?
Em thích vào siêu thị.
Ở quán cô Ba, mỹ nữ ôm cổ ông già chống gậy thỏ thẻ:
Anh mua cho em cái váy.
Vào chợ Bà Chiểu nhé.
Không, mua ở shop cơ.
Anh em nhà Tây Sơn đã dấy nghĩa lâu rồi và tiêu tùng cũng đã lâu rồi. Khi Nguyễn Huệ cho quân bao vây thành Qui Nhơn của Trung ương hoàng đế Nguyễn Nhạc thì hai trăm năm sau vị đại đức cầm lòng không đặng, ứa nước mắt. Sự lụi tàn của thế giới mang tính nội tại. Hôm nay vú em quả mận, ngày mai vú em quả mướp. Ông già chống gậy hỏi mỹ nữ:
Em quả mận hay quả mướp?
Mỹ nữ cầm tay ông già nhét vào trong áo mình, hỏi lại:
Quả gì?
Quả vú.
Tịnh Giác thiền sư bảo như thế là ngộ. Hiếu Vũ hoàng đế (chúa thứ tám nhà Nguyễn) nghe thích lắm bèn xuống sắc cho triệu Tịnh Giác thiền sư tới bàn lý luận đạo Phật gần một tháng. Khi Tịnh Giác ra về có quà cáp trọng thể. Người đàn ông trung niên ở với cô vợ bé được hơn ba tháng thì bỏ vì cô luôn qui hạnh phúc ra tiền. Cô vợ bé trở lại quán cô Ba ôm những người đàn ông khác. Cô nói trung thành là ngu dốt. Hoài niệm quá khứ là rởm đời. Người đàn ông nào cho cô nhiều tiền thì cô xưng tụng là hoàng đế. Kẻ làm cho cô sướng cô gọi là thiên tài. Hoàng đế và thiên tài cùng cưỡi trên người cô. Riêng cô, cô không biết gọi mình là gì. Đứa nào bảo cô làm đĩ cô tát cho vỡ mồm. Chiều nay, đại đức đánh chuông. Ánh sáng cuối ngày mờ nhạt, tiếng chuông ngân đến quán cô Ba. Anh Năm vẫn đang uống dở chai rượu. Mỹ nữ ngồi ngáp dài. Hiệp biện đại học sĩ Lương Khê Phan Thanh Giản hạ bút viết:"Tọa khán hải vân sinh". Tịnh Giác thiền sư cười bảo: Nghệ thuật thư pháp của ông kiếm ăn được, treo ấn từ quan đi. Phan Thanh Giản thở dài: Tôi đã có sẵn độc dược và di chúc cho con cháu cấm làm quan, tuy nhiên cần phải ký mấy cái hòa ước cho nó xong vai trò lịch sử đã chọn.
Người đàn ông trung niên bước vào quán cô Ba, hỏi:
Có em nào mới không?
Lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ anh. Hàng din.
Bảo đảm không?
Chính mẹ nó giao hàng.
Mẹ nó thì cũng chắc gì bảo đảm được.
Quỉ cũng không dám lừa em.
Người đàn ông trung niên bất chợt hỏi:
Có anh Năm ở đây không?
Anh Năm đang ngồi bên trên.
Bảo anh ấy cho anh gặp.
Cô Ba đứng dậy bước lên cầu thang.
Ở Linh Phong thiền tự có kẻ trốn vợ bỏ con xin quét chùa làm công quả. Một hôm tình cờ nhìn thấy vị sư già lau chùi những cái ấn ngọc, hắn rắp tâm lấy cắp. Phan Thanh Giản nói với Tịnh Giác: Không thể thay đổi dòng chảy lịch sử, đấy là tất cả những gì tôi trải nghiệm được. Cô Ba đã quay trở lại và nói với người đàn ông trung niên:
Anh Năm mời anh lên.
Người đàn ông mở cặp lấy ra một túi vải màu đỏ, đặt lên bàn.
Anh Năm xem đi.
Ông già chống gậy mở túi móc ra sáu cái ấn ngọc, mân mê xem kỹ từng cái. Ông nói:
Thiếu cái Thạch trung kiến ngã.
Em thua.
Chú tìm được thêm cái ấy thì hòa ước năm Nhâm Tuất 1862 Phan Thanh Giản và Lâm Duy Tiếp ký dành cho chú.
Không biết từ bao giờ, con rắn đã quấn vào cây gậy của ông già và trong một cái mổ nhẹ, cây gậy trở nên mềm nhũn quấn ngược vào con rắn. Trước bốn con mắt kinh hoàng của hai người đàn ông, con rắn và cây gậy từ từ tan biến. Cô gái quay trở lại và tốc váy ngồi đè lên sáu cái ấn ngọc.
Em đây./.
(6.7.2003)