Kia thân đói rách
Kìa tình chơ vơ
Xuân chực chờ sau màn kịch cuối
Hết đứng lại nằm mắt em cùng bóng tối
Đèn hoa tầm tã phấn son tất cả đã trôi ra sân khấu
Bi
Hài
Đào
Kép
Nước mình lắm biển
Anh cứ nghĩ nước mình là sông
Nắng giục mưa mong
Nắng trong mưa đục
Nhân dân thèm lũ
Nhớ cái ngày em bế con ngồi đếm ngọn đòng đòng
Sẻ nâu lúng liếng mùa chờ
Bé thơ ơi cánh đồng dang cánh bay không lên
Tay tìm vú mẹ tay khóc
Nước mắt con có chảy ra từ đốm nhau dân tộc
Buốt linh hồn u a Hồng Lạc
Mẹ vướng ngụm nước chân trâu
Chẳng mong đẻ Gióng
Chẳng mơ công hầu khanh tướng
Nhúm đỏ vàng thịt da tạc giống nòi
Con ra đời
Mẹ ra đời lần nữa
Những buổi chiều thõng chân nghịch mạ
Bùn tươi rói ráng ngày
Con hỏi mẹ làm sao đất thở
Mũi tẹt da vàng phập phồng lịch sử
Con hỏi mẹ đất nứt chiến chinh
Năm châu bốn biển cớ chi là nhà
Con hỏi mẹ O tròn như quả trứng gà
Trời cũng tròn bụng già nào đẻ
Hoàng hôn tắm câu thơ Hồ Dzếnh
Cha ngã cha nghiêng xứ sở nào sau cuộc cười bồng tang nghé ọ
Con cất tiếng khóc đầu đời nơi chuồng thú
Thịt cọp Biển Đông mặn phiến môi tím tái
Đói sữa
Khát trời
Bài học đầu đời cha dạy con nuốt uất hận vào tiếng cười
Nuốt sóng nuốt bao la biển vào dạ dày non
Nuốt hết
Hoang phế thế kỷ đứa bé ứ cuống họng
Nhai đi nhai lại
Nuốt không trôi
Ký ức mồ côi đánh dấu từng thân người
Nghĩa địa Hàng Dương có ma
Đêm nào chị ấy cũng về
Con nuốt không trôi vốc cơm chị Sáu bỏ lại
Nhịn nhường trăm năm
Đàng điếm chợ trời
Cha mua phận người phơ mái đầu bạc
Mẹ bán chân chim đắp dốc lưng còng
Con nhoẻn môi gọi mời khách khứa
Tình tang gai lót áo anh hùng
Con nuốt không trôi giấc mơ năm 86
Lũ lượt xếp hàng chờ đợi phiếu tem
Cũng may,
Mình còn có cái ăn
Mấy ngọn gió thẩm lậu bữa vượt biên
Vài đụn mây xua đuổi đất liền
Mẹ đừng giấu con điều gì
Gã bồng súng đêm đêm vờn cửa sổ nói gì
Nắm muống biển hoa nhiều hơn lá
Mẹ đừng giấu con nốt ruồi son khe ngực
Cháy lắt lay thơ ấu đốm lửa xóm giềng
Vú trái cho cha vú phải cho đàn con thơ còn vú nào nhử bọn xâm lấn
Mẹ đừng giấu con hải đảo xa xôi có giấc mơ ăn khế trả vàng
Máu anh em nhuộm đất
Vút phi lao chống trời
Hạnh phúc như viên đạn chực chờ găm vào ngực trái số phận
Bao nhiêu lần họ dí súng vào mái nhà rơm rạ
Con côi mẹ quá
Cứ thập thò hớt hãi đợi mãn hạn cha về
Mười năm dài hơn đời
Đồng Phú Xuân Lộc Xuyên Mộc nơi nào chẳng bazan
Cuốc đi cha
Cắm sâu hạt hận thù xuống đất
Đời sẽ mọc cây bóng đêm che mát những nấm mồ
Mồ tổ tiên ăn mày da trắng
Mồ mẹ cha bám víu thánh thần
Mồ của con tàn rữa da vàng
Chớ đổ cho họ giọt mồ hôi nào
Dù chỉ là một nhát bằm nghĩa tận
Kền kền không tha bất cứ thối tha nào
Chúng ta cần phải chết
Khi chưa mục nát
Con có sống đâu mà cha ngóng
Con có chết đâu mà mẹ buồn
Dậm chân bày bữa cội nguồn
Nếm nêm nước mắt mời anh mời em bẻ đũa
Đũa đoàn đũa kết
Thây kệ lũ người tiếc giày hơn chân
Thôi xin em đừng ra rả bài ca mùa hè
Ve rên chưa đủ sầu sao
Và anh đừng giở giọng Lev Tolstoi nữa
Hãy để ông ta ngơi nghỉ trong máu người hấp hối
Máu người hấp hối
Trắng xối xả bạch cầu rượt đuổi
Việt hấp hối Việt hồi sinh mấy lần anh nhớ không
Chồng chất nợ nần ơn nghĩa
Sơn tinh Thủy tinh từng là anh em
Hùng vương khôn ngoan tạo cơn giông gió
Việt Nam tạo cơn gì
Tay chối chân mồm chối miệng
Tạo cơn gì bây giờ
Muốn cứu lấy mình
Còn cách nào hơn ném bỏ núm ruột mình
Tàn tích chôn vào cổ tích
Nguyễn Huệ Nguyễn Nhạc từng là anh em
Thanh lý môn hộ máu chảy ruột mềm
Răng lưỡi khung khiêng
Cắn
Buồn Nguyễn Ánh
Ai cho em ngồi lại cùng buổi chiều lưu lạc
Trên tấm bản đồ chằng chịt phế đô
Kho tàng núp mình trong máu thịt
Tìm gì bên ngoài tìm gì bên trong
Quốc tế ca
Dzô dzô dzô
Ai mang lại số tù 5289
Ai quấn ngọn cờ Hắc Hải phản chiến làm tang
Anh có sợ ngọn giáo bén ấy đâu
Cạnh sườn mình nhọn hơn hết thảy vũ khí trên đời
Vũ khí người ta hủy diệt
Vũ khí mình sinh sôi
Anh chỉ tiếc ngọn sáo Trương Chi cắm vào lồng ngực trống
Mọc rễ đâm chồi
Trơ lạnh tình đời
Khạc nhổ bi ai
Chửi thề nhẫn nhục
Mặc kệ họ cha truyền con nối quyền uy chức tước
(và không trừ cả căn bệnh da vàng)
Anh chỉ cần vực dậy số tù 5289
Photocopy ngàn vạn bản dán lên mình cá Biển Đông
Biển Đông
Dzô dzô dzô
Cá Ông cá Bà trơ xương đền đài
Cá con chui hốc mắt người
Anh chuyển dầu chờ cơn vượt ngục
Thì thầm với đêm bài ca cấm
“trời vào thu Việt Nam buồn lắm em ơi…”
Chị sờ soạng giấc hải hồ
Nằm ngửa lãnh hải
Nô tỳ sóng dại
Em mót khoai Kim Đồng canh me lính gác
Lủi thủi sõng soài khuya chạy không kịp
Tội nghiệp con mèo cô đơn giữa chập chùng hải lý
Mắt tròn như trăng
Xanh lét nhục nhằn
Con hỏi mẹ người phập phù mất còn
Chuột đâu mà nhiều thế
Có phải chuột sinh ra từ giấc mộng mèo đợi chết
Có phải chúng ta sẽ đến một nơi rất xa
Thăm thẳm mắt đen mỗi người hai hố
Có phải em sẽ đến
Cùng nắm cát ném ngày con gái
Đêm ấy
Biển dài như sợi dây thừng nối đành nối đoạn nối ghe nối thúng không chịu nối đất liền
Mây hoen rỉ đáy trời
Buồn lổ loang mắt người
Cắn đầu ngón tay đánh dấu trùng khơi
Bữa tiết trinh cạn kiệt
Họ nói em không còn con gái
Con gái mọc cánh về trời như Maria ư
Con gái liễu vẫy chợ chùa giống chị Phật ư
Đêm ấy
Biển hằn học giả đò
Người hoa tiêu dò chưa hết lòng mình đem con mắt thâm thù dò sóng
Sợ gì nữa
Ngại ngùng gì nữa
Trai trai gái gái đàn bà đàn ông con nít cởi vải vóc ra
Ém chặt lỗ thủng nước trào
Biển đo đếm chúng ta từng giây từng khắc
Ngại ngùng gì nữa
Ướp muối cho quen thịt da sắp ươn
Hoặc bây giờ
Và không bao giờ nữa
Con hỏi mẹ đá ngầm có linh hồn không
Găm nhọn hoắt đáy mỏng mảnh dân tộc
Cái chết sinh ra từ lỗ thủng oan nghiệt kia
Có như con sinh ra từ hốc bụng mẹ năm nào
Cái chết có sẵn trong từng cánh tay hoang hoải bám víu cuộc trần ngậm đắng nuốt cay
Mẹ sinh ra gì
Mẹ ơi
Nếu không là cái chết
Họ lấy đi từng người
Bắt đầu từ giống cái
Họ lấy đi từng loài
Khẳng khiu tứ chi thay phiên khoét lỗ
Người hoa tiêu chưa qua lớp vỡ lòng sóng gió
Chuẩn bị làm Giêsu phơi thây núi Sọ
Tự chặt đứt hai bàn chân một bàn tay
Bàn tay còn lại nhét răng nghiến
Thà chết
Chớ đóng đinh nhau
Em là đinh
Mẹ đóng ngập thập tự linh hồn
Anh là đinh
Cắm lấy cắm để xác xơ tim người hoang phế
Chúng ta là mấy cây đinh cụt nhọn
Búa thời gian gõ bầm dập khát vọng
Có bao giờ họ thử lấy đinh đóng vào đinh
Đêm ấy
Mượn thủy triều lên anh thả về em mầm mống giống nòi
Cục cựa trở mình giọt mồ hôi mai lú
Xuân nào như xuân này
Rừng co chân đón tết
Chình hoa ơi từ độ ấy chưa về
Người người áo hoa chỉ mình em áo giấy
Sũng vai giao thừa
Ướt dầm cơn mê
Tái tê dục mộng
Chình hoa ơi từ độ ấy chưa về
Không còn lối nữa mà về
Biển bây giờ là tấm gương co giật soi giả soi thật tương lai anh em
Mông mênh
Lênh đênh
Dập dềnh
Trôi miết trôi mãi phận người ăn chực ngủ chờ chen thân trên lá
Vàng xanh
Xanh vàng
Úng úa
Chải tóc đi em đây mười ngón tay anh
Cho lũ cá thèm thuồng ngóc đầu chết ngộp
Cho hải lý đếm lùi
Sống lùi
Nấc dầu cuối cùng rồi sẽ cạn
Rửa môi đi em đây rong tảo tanh nồng máu những chuyến người ngủ gật
Phơi vú thõng thay mũ ngã chào nhau
Chúng ta đang bay
Chúng ta đang nhảy
Lưng cá voi rộng hơn thiên đường
Cõng mũi tẹt da vàng núp bão
Ngập mắt con mẹ ơi trùng khơi ảo não
Xác Trung Hoa tả tơi từ thuở Ngô Quyền
Biển rên rỉ
Đảo thậm thụt
Cuộc giao hoan chưa bao giờ kết thúc
Anh nhớ em những đêm trốn xuân rủ nhau ra bụi chuối hột
Kiến xót bắp vế non
Vặn linh hồn
Tinh khiết nuôi ngọn cỏ mùa sau
Mùa đau
Mùa khó
Chẳng bao giờ anh chẳng bao giờ em về thăm bụi chuối xưa
Họ ngâm chúng ta nghẹt thở lọ chai
Cùng lũ con vồi vội chào đời
Con trai mẹ gieo Biển
Con gái cha gặt Sóng
Chẳng bao giờ quá khứ chẳng bao giờ tương lai thấy Bờ
Chẳng bao giờ họ chẳng bao giờ chúng ta trở lại
Bãi hanh khô lá buốt gót ngày
Lẽ nào anh không sắm nổi cho nhau vài mảnh ván
Mượn vay làm gì cỗ quan tài Nhà Lớn
Ruỗng mục thế hệ
Ruỗng mục tròng mắt
Hình hài ruỗng mục theo ánh nhìn
Lẽ nào anh bỏ cuộc
Những dấu người còn in trên bùn
Hồng ân nhiễu giọt đen giọt xám
Họ nói chuyện tự do bằng vòm miệng cướp bóc
Lẽ nào anh bỏ cuộc
Em ơi
Chông bữa trước đâm toạc bữa này
Biển biến thành bàn tiệc
Xác ngàn năm xác bạn xác thù xác nào không rữa
Anh thấy lởm chởm hàm cá kình máu thịt chúng ta kỳ cọ
Móm mém ông già bà lão nghẹn đời chúng ta khom lưng cúi đầu
Chưa đủ răng bọn con nít hôi sữa chúng ta vỗ vai
Cớ gì thế
Cọc nhọn đâm thủy triều
Thủy triều ôm cọc nhọn
Cớ gì thế
Thủy triều khoe cọc nhọn
Cọc nhọn nấp thủy triều
Cớ gì thế
Tôi găm tôi trên thân sóng
Em ở lại tàn tạ
Họ ở lại tan rã
Anh ở lại hối hả
Biển quấn tả chi trước chi sau kín đầu chừa hai con mắt sâu
Biển chưa bao giờ cũ
Lẽ nào anh bỏ cuộc
Lẽ nào anh bỏ cuộc
Vạn Kiếp ai một kiếp
Giáo đường lấm hồng
Trại lính lem xanh
Chúng ta vướng sợi tóc người họa sĩ cuối cùng
Nét trời nét trăng không vẽ lại vẽ nét người
Chiếc lá cuối cùng màu gì hỡi ngươi
Loang váng mùa xuôi
Xẻ ngang mùa ngược
Ngụy trang hy vọng trên bức tường chảy máu
Lá non lá già không bao giờ lá chết
Không bao giờ lá hết
Xóm khuya em trải áo hứng giọt sốt
Bọc đùm đợi chờ trong gói tha hương lổ chổ dao cắt
Lẽ nào anh bỏ cuộc
Kinh kỳ mộng tan
Hố thời cuộc người nối người khoét thành giếng
Sao em còn ngồi vá vạt Ngu Cơ
Lương thực ôi thiu đời bày biện mâm miếng
Chỉ cần ngửi thôi đã úa da tàn tóc
Hy vọng kiết lỵ
Thất vọng tiêu chảy
Sao em còn ngồi cắn sợi Âu Cơ óng ả
Ngậm miệng lại
Dậy
Vén váy
Ném trả tục tĩu cho mịt mờ dĩ vãng
Tương lai có thể mịt mờ không thể mãi hoài bịt mũi
Tay để dành chống trái chèo phải
Mò khôn tìm dại
Mơ người
Mơ chiếc hương cũ chưa đi biệt
Mơ con tình trước còn lang thang
Mơ cái tự do dài rên xiết
Mơ mớ nghèo nàn rải theo giông
Mơ vú nàng đầy sóng
Mơ cóng róng đước bần
Mơ bàng hoàng rong ca
Anh có mười năm cuồng điên yêu em
Em có mười năm cuồng dại yêu người
Ngày tắm ngày
Đêm tắm đêm
Chúng ta tắm mộng ảo cởi truồng bình minh hoàng hôn đắm mê muối ướp
Gân tím gân xanh
Máu đỏ máu đen
Tơi tả mười năm cuống cuồng im lặng
Môi cọ môi
Lưỡi kỳ lưỡi
Răng mài răng
Sính lễ mẹ đòi chỉ một nhúm niềm tin anh không có
Họ có
Họ không
Có mất
Không còn
Uổng duyên em vón đỏ khăn trải giường
Khăn trải giường nhúng sóng giặt ngày đầu trăng mật
Lâu lắm rồi ai đem phơi rồi quên
Hạnh phúc chùng sào đời
Anh gở sào đo trời
Khăn trải giường phất phơ vệt đỏ như cờ
Ghe thúng chùng chình mười năm chạy trốn
Kia mũi đón gió
Kìa vũng lầy của Phương và rất nhiều người
Em là người chỉ chực khóc
Anh hạnh phúc làm khăn
Lau nhau thấm khô nhau miên man kiếp mình
Ngày mai
Lại ngày mai
Phơi áo phơi xác phơi hồn chùng dây đời ảo não
Tóc em ơi đừng rụng nữa
Trên sói sọi trán bóng những gã nhìn mặt trăng qua cửa sổ và ghi tên vào sách sử
Rối vò trí nhớ anh cùng căn bệnh trầm kha không thuốc chữa
Mãi mãi cỏ cây cùng hơi thở chúng ta bị vùi lấp trong đống cặn bã thời sự
Mãi mãi em cô đơn ghé vai ngủ nhoài trên bậc thềm dân tộc
Lở mất rồi
Lỡ mất thôi
Tay quê hương không đủ dài để với tới giấc mơ bè bạn
Bóng thu qua lừng lững mặt trời ngập ngụa mưa mùa
Mười năm anh vượt biên
Mười mùa em vượt biển
Sóng táp cơn đói bụng thủy thần
Măng tơ em ơi đừng ướt nữa
Lấp lánh mồ hôi nát giấc đồi cạn
Anh đã ước mình có đủ sức để lùa theo em lên đồi lũ bướm công viên xưa
Và lũ ve sầu báo thức
Và lũ phượng trằn mình đớn đỏ
Chẳng bao giờ chúng ta tự thay đổi được
Trải áo lót nhau và lá rừng chiều
Mắt em ơi đứng chết nữa
Trăm con mắt thuyền trợn ngược vào số phận ly hương
Anh có biết gì đâu
Em có hiểu gì đâu
Thiên đàng trên cao thiên đàng vực sâu thiên đàng lênh đênh thiên đàng mặn đắng muối cào
Cho tất cả thế giới mình từng ngậm đáng nuốt cay vào tròng mắt rồi treo ánh sáng lên
Mắt em ơi cứ long lanh anh long lanh chúng ta đừng chết nữa
Trả quần loe áo bò trả hippy trả hiện sinh trả tất tần tật cho lũ triết gia vô công rỗi nghề
Trả luôn ấu thơ cho mẹ cho cha cho thế kỷ tăm tối nuốt thanh xuân mình
Trả hết
Anh còn em chùng chình vú căng rốn nhỏ nấp màn trăng
Em còn anh thòng thõng Adam khai cuộc cấm
Và những con rắn không bao giờ quên phận sự
Em nhé
Chỉ chực khóc chỉ chực buồn chỉ chực cúi mặt làm gì
Ném quá khứ lại cho kẻ tham lam cho hố sâu nhân tạo
Mình leo đỉnh núi
Tìm hồ
Tắm sầu
Hồ rợn chiều Lamartine trầm tư
Hồ thắc thỏm Lã Vọng chối sầu
Hồ nhạt nhẽo vinh quang đông lạnh
Hồ nào
Hồ anh mộng vò lưng áo
Hồ em ngực chảy kinh cầu
Hồ chúng ta sóng buộc sóng ràng
Ha ha tàn cuộc mai vàng
Chén người vành vạnh sắp hàng đũa đôi
Cười đi thôi
Khóc đi thôi
Môi ai nấy gắp nhai vùi nhai dập
Quỷ tha ma bắt mấy bà mấy ông lý tưởng
Cách mạng đỏ cách mạng xanh cách mạng màu
Cách mạng sắt cách mạng thép cách mạng lạnh tanh
Anh chỉ cần lũ bạch cầu vùng dậy và khóc
Trước lúc ôi thiu mùi vị con người
Anh chỉ cần bầy muỗi đừng tham lam trò chơi quyết tử
Bớt mầm chết mỗi buổi sáng giũ mùng màn
Khi ấy
Mặt trời vểnh râu cợt cười đàn người gieo mầm sống trên trái đất ấu cạn
Trái đất chia múi sẻ mí
Người ta không tin nhau
Tin giờ mặt trời
Mặt trời Việt nở sớm
Mặt trời Mỹ tàn lâu
Mặt trời Khổng thòng lọng
Mặt trời Sartre trêu Ngâu
Mặt trời Marx âm u
Mặt trời Mao tù mù
Em hỏi anh sao nước mình nhiều mặt trời quá vậy
Thiếu trăng
Đêm thắp đèn mơ Trần Minh khố đóng
Đêm lẩm cẩm lau lá mỏng vắt cơm
Đêm nguội ngẩm dáng trơ hình nộm
Đêm luộm thuộm câu vọng cổ suông đờn
Em hỏi anh sao nước mình nhiều mặt trời quá vậy
Lên lên xuống xuống
Công công tội tội
Vinh vinh nhục nhục
Bầy mặt trời lùa bầy mặt người
Bầy mặt người còng lưng cõng sớm tối
Cổ ngày càng cao
Môi ngày thêm mỏng
Chúng ta gạt nhau thiên đường ở sau lưng mặt trời
Tìm đi
Tìm đi
Hạnh phúc là gì
Hạnh phúc là gì
Kia mũi đón gió
Kìa vũng lầy của Phương và rất nhiều người
Mình đi với nhau
Núi đầu sông cuối
Đường cứ xa chân cứ mỏi
Chưa bao giờ em hỏi anh ngày mai chúng ta sống bằng gì
Ăn gì
Mặc gì
Đi đâu
Về đâu
Chưa bao giờ em giục anh bước nhanh bước vội
Ngã ba ngã tư vắng chật
Đại lộ hẻm nhỏ thênh thang quần quật
Gối khụy ký ức
Tóc rũ bờ bụi tương lai
Chưa bao giờ em đòi anh những con búp bê trong tủ kính ven đường
Hạnh phúc cục cựa ngực trẻ
Những đêm chờ bên hiên nhà ai anh nặn khuôn mặt trai lên non tơ bụng em đúc tượng
Gắt gỏng nhát chổi người phu quét đường mỏi mệt
Giá như anh có thể xé thân thành cọng thành cây bó thành chổi
Lê nhạt lê đậm hình hài tươm tả trên xác nhẵn thanh xuân em vàng lá
Lá ơi lá
Viễn du qua mồ mả tổ tiên
Gốc
Thân
Ngọn
Lá ơi lá
Biết gì chưa
Tức vú mẹ mớm sữa mưa móc người
Cội nguồn oải kiếp đười ươi
Tu qua trăm bận biếng lười sơ sinh
Tình là mình
Hận là mình
Chảy thiên thu vấp dốc kinh điển đời
Chưa bao giờ em bắt anh gồng vai gánh nặng
Tráo trở ơn người mắt láo liên tròng
Có có không không
Không không có có
Ui da học thuyết của bọn quen đứng quen ngồi
Ham ăn ham chơi
Vụng lời tử tế
Mình qua rất nhanh
Sông ghánh núi gồng
Tồng ngồng những mặt người tử tế chùng chình ngắm nhìn thế hệ
Điêu tàn phảng phất
Cố nhân Kiều
Cố nhân Vân
Cố công Bùi Giáng run bần bật run
Đất nuôi nấng dế giun
Sâu bọ cồn cào khoét địa cầu
Mình chia rất lâu
Trời khâu trăng vá
Nhặt nhạnh thuyền quyên vạ vật bến nước con đò
Gốc đa chịu đựng kho tàng huyền bí
Họ dệt thêu phù phiếm thành lưới bắt cá
Bắt mẹ
Bắt cha
Bắt anh
Bắt em
Bắt quá khứ oan khiên
Bắt giấc ngủ khét mùi oán hận
Anh cứ nghĩ nước mình là cơn mộng du chổng khu đo dây điện
Chân lý lỗ trôn
Cha ông đói ăn đi tìm thuốc thang cường dương tráng thận
Giao dịch khát máu
Không có gì ác hơn độc địa tự lo
Không có gì thú hơn mập mạp no nê
Cha ông đốt củ tranh thay muối
Con cháu mặn giấc rừng
Một lũ cô đơn
Một bầy cô hồn
Lởn vởn quốc kỳ cắm trên bóng ma trơi phập phào nghĩa địa
Em hỏi anh sao nước mình lắm nghĩa trang
Lắm cột ghi công lắm tháp làm ơn
Lắm chân nhang đỏ lắm khói vàng
Chúng ta lẩn quẩn ngày qua ngày giữa vô vàn mộ lớn mộ nhỏ mộ một mình mộ tập thể
Chúng ta là cỏ
Chúng ta là hoa
Chúng ta là dế
Réo sương đêm gọi dậy bình minh ngược
Chúng ta ti tiện lần mò
Chúng ta thập thò ăn cắp
Đống thiên thu vơi dần vơi đầy chất đầy bao giờ cho hết
Những con dế tự nguyện chui vào hộp
Hiến ngọn đàn tịch nối dàn đồng ca gãy khúc
Dế lửa
Dế than
Dế đàng hoàng
Dế ngụy trang
Những xác nhạc vất bờ cỏ ven ngày kiến tha
Bảy nốt người tụng bổng trầm thăng giáng phận người
Đồ rê mi fa sol la si líu lưỡi
Con dế lạc đàn quắt quay câu hò điệu lý giữa lô nhô lúc nhúc dế trắng dế đen dế đỏ tỵ nạn
Hát làm sao cho máu đỏ da vàng
Hát làm sao cho thanh tao Việt Nam
Hát làm sao cho không chết
Chúng ta biết quá nhiều
Mở miệng mài đời
Chai lỳ mắt thiên hạ sặc mùi quạ
Tinh khôi diệp lục ùn tắc
Lô cốt ngày lô cốt đêm
Những thây nữ thây nam ăn cắp bóng tối dưới ngọn đèn vàng
Em hỏi anh sao nước mình nhiều thứ vàng quá vậy
Vàng cờ góp gom ngu muội
Vàng thu chiu chắt lao tù
Vàng mai khô kiệt đông mù
Vàng trắng cao su rách
Vàng đất sét nặn tượng đài lãnh tụ
Vàng đen đáy biển ngủ không yên
Vàng rừng xới cày bão lũ
Vàng da lợt giấc người
Vỡ lòng tôi đánh vần : - Vàng ơi
Khoa nhỏ mà khôn như quỷ
Dậy thì tôi sục sạo : - Vàng ơi
Tràn lan lề đường cầy tơ bảy món
Vàng lũ vàng bầy vàng bọn
Vàng thú dữ vàng người ngợm luân hồi
Ờ thì cháy cạn một hơi
Lửa phần phật chảy ngược lời Nam mô
Gia tài vượt biên mẹ mang theo chỉ một cây dao nhọn chuôi vàng
Uất hận làm kim chỉ nam
Uất hận cũng phải ngụy trang
- phải ngụy trang
cho đến bao giờ ra khỏi hải phận
Con chẳng bao giờ ra khỏi số phận nguyền rủa
Dấu chân Gióng nhầy nhụa sình lầy
Núi Sóc vô duyên giơ ngọn
Con chẳng bao giờ vượt qua vực sâu cám dỗ
Tưng bừng hát ca yêu nước thương nòi
Nước mắt mẹ trộn máu cha ngâm bùi giữa chợ
Con chẳng bao giờ chẳng bao giờ
Chiến thắng và đập phá đền đài rồi sợ hãi đắp lại bằng xác dân tộc còm cõi
Niết Bàn đỏ rực Phật tanh
Việt Nam
Mở miệng Zen
Ngậm miệng cũng Zen
Cứ làm như Zen là tiếng chửi thề đầu lưỡi
Phun ra liếm vào dễ dãi
Quảng Đức tự thiêu Quảng Độ tự trói
Thiếu gì thích nấy
Việt Nam
Thức che miệng ngáp
Ngủ lấp tiếng ngáy
Bướm khô xác mộng cỗi cằn lạm phát
Hạnh phúc là gì
Đã nhiều lúc anh nghĩ hạnh phúc là thứ chưa từng có trên đời
Đổi chác cười
Khóc bán mua
Huyền Trân áo đẹp
Đất vua chôn Chế
Cong mông Apsara luân vũ điệu vui
Mắt người
Thân ta
Cộng hưởng tha hương vút biên độ sầu
Nở
Tàn
Réo rắt mãi hoài bài ca nô lệ
Bầu trời nô lệ mắt người
Đất bằng nô lệ thân ta
Một ngàn năm roi vọt ăn sâu nhục cảm
Sung sướng còi cọc
Đớn đau bỡn cợt
Bình đẳng khát giáo mác bén ngót
Tự do thèm dập bầm súng ống
Đã nhiều lúc anh nghĩ hạnh phúc đang chảy trong huyết quản em
Kỳ cọ vuốt nanh tinh tươm cắn phập
Chẳng còn cách nào khác
Chàm ơi
Chàm ơi
Xin cúi đầu dưới vết buồn này
Nhỏ máu mười đầu ngón tay tô màu sấm
Trình căng bụng trạng
Hộc mửa tương lai ra nền đất
Ôi thiu cặn bã
Chấp chới say sưa lúa ngô khoai sắn
Trình căng bụng trạng
Quái thai luân lý phùng mang trợn mắt chờ giờ sinh nở
Ai sinh ra em
Em sinh ra ai
Cứ phập phồng đợi một lần tái sinh dưới nách Chúa
Háng Chúa
Ngoằn nghoèo hang đá Bêlem
Anh kiêu hãnh lớn lên trong sự phỉ nhổ kiệt cùng
Sóng
Gió
Biển
Trời
Kiệt cùng dương vật tóp teo giọt nước đái khô rát không chịu ra đời
Ra đời sẽ làm Tư Mã Thiên
Mũ cánh chuồn lót đít
Ra đời sẽ có mắt có mũi có miệng
Tư sản
Vô sản
Cộng sản
Phá sản
Ra đời sẽ có cái mà diễn
Đã nhiều lúc anh nghĩ hạnh phúc biết tô son trát phấn sắm tuồng
Khôn dại dại khôn bốn mùa đơn giản
Như em áo thả thuôn dòng
Che con cá quẩy sóng tồng ngồng hoa
Như anh râu tóc thiệt thà
A di đà cóc nhái gà vịt theo
Như họ buông bỏ mái chèo
Rục xương giấc đại dương nghèo mạt thây
Như ta đêm vục vào ngày
Nửa vầng não chất chứa đầy gió giông
Như chúng lạnh ngắt tiêu vong
Einstein bày đặt thẳng cong trá hình
Như mình quanh quẩn phận mình
Tréo ngoe bước ngổn ngang
Chình ình
Thơ
Ui da những cây bút cà mình lên giấy như xẻng cắm vào đất
Đào bới xới tìm kho tàng thất lạc
Đất Nghệ bách nghệ
Đất Bắc giàu bấc
Nam phương phù sa uể oải nuốt mặt người cắm cúi
Thỏi ước mơ cuối cùng đã mất theo ngọn đuốc Tám trí trá
Thỏi ước mơ đầu tiên đã chìm về bên kia thế giới ngọt bước chân Rồng
Đào bới xới tìm kho tàng tưởng tượng
Hì hục chia ngọt xẻ bùi
Hí hửng muối mặn gừng cay
Từ câu ca dao mẹ ru con sớm mớm mầm khánh kiệt
Từ khúc đò đưa sóng nhóa lòe loẹt cầu vồng
Ui da những cây bút càng mài càng mòn
Rỉ sét mồ côi
Nứt nẻ mặt đời
Đã nhiều lần anh nghĩ thơ là địa ngục
Long cạnh sườn Giesu cùng nắm xương chó trắng tru qua miệng lưỡi chúng ta thế hệ này thế hệ nọ
Đã nhiều lần anh rình rập mười vuốt nhọn vồ vập má hồng em
Sâu thêm
Xa thêm
Kho tàng ngữ ngôn chai sần phụng phịu
Những cây bút ầu ơ ngọng nghịu
Oa oa cải cách oa oa thắt cổ trên ngực giấy
Những gì thấy đã thấy
Nước cháy sau
Nhà lụi trước
Thơ uốn éo móc câu
Rừng xà mâu lông chuột
Kho tàng chán ghét chữ S
Mỗi năm dăm bận sóng vồ
Ui da những cây bút xót mực Tàu
Xé lỗ đen vũ trụ
Như cởi quần lót
Ui da những cây bút thiệt thà văng mạng
Soi gương lõm gương lồi gương phẳng
Đâm ngực mình
Thủ dâm trước bình minh
Ui da say triền miên triền miên
Triền miên bạn bè triền miên khổ ải
Yêu thương triền miên triền miên trai gái
Chửi bới và ngóng đợi
Quán vỉa hè làm nhà
Làm giường
Làm câu lạc bộ
Làm tấm bản đồ dẫn đường chúng ta qua tháng ngày tang tóc
Làm mộ tối em ném nắm cát biệt người
Cho anh say em ơi
Người ta rót cớ gì mình ngậm miệng
Cho anh say em ơi
Mặc người ta rót mình uống đời mình
Nếu tỉnh táo, chẳng thể nào anh tự hào vì Gióng
Chẳng thể nào bắt tay lũ lượt bọn diễn viên tuồng tàn
Chẳng thể nào hát trên nứt nẻ da vàng
Chẳng thể nào cười theo lửa tràn máu đỏ
Sài gòn nhiều đêm sài gòn nhiều ngày
Chỉ có tôi là ít
Trẽn trơ phiến lá rơi không đúng chỗ
Anh trẽn trơ uống cạn vàng vọt
Rồi lẳng lặng tìm gốc cây nào đó
Gốc cây sồi
Gốc cây đa
Gốc cây sữa
Cây em
Cây anh
Cây bạn bè
Cây thú dữ gục đầu
Rồi lẳng lặng rùng mình giũ sạch niềm cô đơn ti tiện
Chiếc ghế này có dành cho nhau đâu
Họ chất chồng chen chúc chiếc ghế mỏi mòn chân gẫy made in Âu Cơ
Sao không nhìn kỹ mặt bàn hỡi nhân dân khốn nạn
- bão lũ một đũa miền trung
đĩa rỗng chén không soi mũi tẹt mắt hí
chia chác này còn kéo dài bao lâu ?
Còn kéo dài bao lâu sợi dây căng cánh diều mùa thu
Đối ẩm người chết kẻ sống
Hân hoan vỗ tay ngợi ca người ngợm
Còn kéo dài bao lâu màu hoa lợm giọng khúc lên đường
Rã đám thôi
Ai về nhà nấy
- ai về nhà nấy ?
- ừ, ai về nhà nấy !
- sân nhà tôi trồng cây hoa Mặt Trời
ai nhổ mất rồi
Bà Rịa, sau một vòng không tròn
* Đời đã ra khơi đời không về nữa : Một câu thơ của Trần Đình Lương – Mùa xuân hoa tím - 1987.