đã khuya lắm rồi hắn vẫn còn ngồi một mình trong bóng tối để cố nhai lại từng mảnh vỡ cuộc đời đã bị cắt vụn
hắn hy vọng có thể tìm lại chút hương vị ngọt ngào giả hiệu nhưng luôn được trân trọng gọi hai từ dĩ vãng
nhưng hắn không tài nào nhớ nỗi bởi gì những giọt rượu từ lâu đã thấm vào hàng tỉ tế bào và thịt da xương cốt sinh vật có tên: một thằng người
gõ chiếc muỗng vào chai rượu rỗng âm vang vừa đủ nghe tiếng lốc cốc nhịp nhàng để rồi hắn ấm ớ những lời gì không rõ đôi khi bị ngắt quãng tin chắc rằng không phải điệp khúc tình ca hay câu kinh kệ
cứ nghĩ đó là lề thói quen thuộc chiêm nghiệm nỗi hoang mang ngày càng truyền tải rộng âm điệu khải huyền bí nhiệm
hắn nhìn xuyên thủng màn đêm thế nào rồi cũng phải hiển lộ hình ảnh vừa nhục thể vừa tươi mát lạ lùng và dường như ngây ngô
khi đốm lửa lóe sáng trên đầu điếu thuốc chợt nghĩ về sự nhung nhúc loại vi trùng nguy hiểm nhất đã đầu độc nhân loại hồn nhiên vui đùa trong vũng bùn triết hệ khôi hài hắn bật tiếng cười khan khản giọng
vục mặt xuống hai đầu gối giấc mơ chực sẵn dìu hắn đi gặp những con chữ mù lòa cùng nắm tay nhau múa hát tung tăng dưới mặt trời chói lóa
ánh sáng dần lan tỏa hòa tan theo tiếng chim ríu rít trên tán lá xanh bên trong hàng rào một công sở trước nhà
hắn ngơ ngác… lại thêm một ngày để sống !
TN 3/2011