Sài Gòn chẳng có gì là bí ẩn. Tôi không tin điều này, bởi tôi đã đọc được nhiều bí ẩn ở nơi đây- thành phố thì thầm và kể cả thú nhận với tôi về điều ấy. Nhiều ngày đi qua, tôi đọc trong nhiều bài thơ tỏ tình vội vã, day dứt chia xa, và cả đau đớn về đất nước, dân tộc… trong đó có Trần Hồ Thúy Hằng, một bí ẩn của Sài Gòn. Ai yêu cái lạ hãy đọc em và thao thức với em.
Nguyễn Hoà vcv
1.
Địa chấn
Dãy tường thành mọc lên từ lòng đất
khối bê tông chồng chéo dựng đứng ngang trời
thành phố công nghệ đột tử
niềm tin kiêu hãnh bay lên mái nhà
ngỗn ngang khối vuông Sendai
cơn sóng nuốt trừng võ sĩ
là đâu tiếng gào thét một góc đời
chấm tròn nằm trong lòng nước
hàng vạn năm thế kỷ
những ngôn ngữ lạ mọc cánh bay lên
quay cuồng đất cát
ký ức là màu mây xám
đục tinh thể cơn khát
tiếng kêu khốc liệt
khoảng trống chối từ
cơn địa chấn
nứt sâu vết cắt rồng thiêng
màu khói xông vào niềm tin
những khối sắt di động được móc lên cột điện
mãnh ván ghép biết bơi nhún nhảy vào bờ
viên gạch xếp ngay ngắn cao ngất đang uốn éo theo vũ điệu Coto
cái nhìn lắc lư theo làn sóng không điểm dừng
câu hỏi ngây ngô tan vào mộng
đêm rất dài
gió rít vào khoảng trống gạch ngói tàn lụi và đau đớn Sakuhachi
Sài Gòn tháng 3
2.
Polygon
I.
bay vào không gian ba chiều
ấn định hình vuông
màu máu
polygon nơi mầm sống
tinh trùng thức giấc
đối diện màu trăng dốc
mê sảng
liếm hơi thở gió
hiệu ứng interactive extrude phá thể
vòng tay vuốt
ngã đường cong theo thế artistic
vũ điệu loài chim
vỡ màu xanh
rừng rựng gò ngực nóng
rát tĩnh mạch
vạch đường cong xé nát
thành phố tắt nghẹn
vết răng
đêm
khép mắt
khoá nhịp thở
ngửa đầu trên thanh tím
chồm tới lằn ranh hư ảo
ngậm điếng ngày thu
ơi lục lăng khoan vỡ hình thang khí hải
II.
khối thạch nằm bất động
màu xám đục
shape tool vẽ cong hình thù
khắc lên mầm sống
mặt phẳng tuột dốc chiều cong
đâu rồi vòng mơ ước trôi xuống cổ
khuôn mặt thời gian chở niềm khát vọng chưa lớn
lằn ranh giới hạn cắt vào da thịt đá
weld hơi thở nơi bắt đầu sự sống
mùa xuân mở mắt
đôi chân ngờ nghệch chưa định dạng
trượt dài cánh tay theo sóng
ngữ điệu bờ vai trần
thắp sáng tia mắt đợi
âm huyền màu mây tóc
vào bước nhân gian
III.
ngày tháng đè lên thân gỗ
đánh thức rèm mắt không ngủ
sương còn đọng nơi ký ức
xiêu vẹo thời gian
lưng còng ngang một nét
còn không hoàng hôn tắt
bàn chân thạch nhũ trượt dài phía trước
hướng về thân cây mục
đôi bờ thanh âm nứt
thả chiếc bóng theo hình spiral
xa hơn chiều đôi mắt
hơi thở của hoài nghi cơn bệnh lạ
IV.
ngó về màu xanh
hạnh phúc trốn từ tay gió
đôi chân không chỗ đứng hoài đêm
định mệnh
tàn phế thân gỗ mục
mùa đông ghé lại ngoài hiên
đâu rồi thanh âm lạc sâu hố mắt
níu bóng ngày mai
bẻ cong dấu hỏi cuộc viễn hành bên kia thế giới
sẽ về đâu
linh hồn khoá chặt đôi tay hộ pháp
đốt tan hình trả về cho đất
giai điệu cô đơn sầu ẩn mặt
đam mê yểu mệnh
gõ vào không
bờ ellipse dấu khuất
kẻ thù thời gian đứng đợi
đắp lên bờ vai gãy
một lần
31/10/05