(Tặng L. Attila)
Ta bỏ nhà ra đi,
vào màn đêm, vào thế giới bao la,
tìm thấy gì trong những tháng ngày vô thức ấy?
Chàng bỏ nhà ra đi,
tới nơi ta từng từ giã
gặp gỡ gì?
nắng vương thềm,
vĩnh viễn
những chuyến đi…
Ôi cuộc sống!
có thật
chúng ta
cần đi xa đến thế?
Ta học nghe,
tiếng mùa đông đọng mãi,
học nhặt lá phong vàng,
nỗi khát nắng, khát vui
Học nhìn tuyết rơi,
không coi đời đã hết,
chỉ để đêm đêm,
nhớ bốn mùa nóng bức
xứ sở nào
mưa, bão, lụt, giông?
Chàng học vứt cô đơn,
giữa phố phường đông đặc,
học trộn nỗi thương mình,
với hòa hợp đám người dưng.
Chàng muốn tìm,
những bình minh không xé rách,
ngôn ngữ hoang,
lưu lạc giữa tháng năm…
Chàng muốn hiểu,
cánh tay buông xuôi của cha,
trước giọt nước mắt rơi của mẹ
nửa mối tình Âu - Á
trọn vẹn những niềm đau …
Chàng trai buồn,
gánh giấc mơ yêu – nát tan cha mẹ,
gánh mộng uớc gặp người,
gánh những kiếp lìa đôi…
Ôi ! muối mặn gừng cay!
Có bằng nỗi tha phương,
ta chết ngập giữa đường về tìm ký ức?
Có bằng nỗi bơ vơ,
sẽ không bao giờ, tìm thấy cửa vào nhà?
Hết rồi,
thung lũng hoang tuyết phủ,
hết rồi,
mái đầu Hung hất mạnh, nhảy vũ điệu Digan.
Chàng sẽ biến thành ta,
cành chặt ngang,
cắm đất đen,
đợi rễ…
Chàng sẽ biến thành ta,
khao khát một ngày
điên dại
khúc
vành nôi…
Chàng sẽ thành ta,
bèo bọt mây trôi
nỗi buồn vong thân
không hóa kiếp.
Lúc,
ra đi,
ta bỏ
nhà,
ra đi…
Budapest. 5/4/2009
Sad memory
I left my dear home,
went into the dark, the world.
What to look for during those innocent days?
You left your cozy home
to go to our departure place
who to meet?
The last sunlight on the balcony
is what you see…
and the endless voyages…
Oh, life!
Do we really need
to go
such far away?
I learn to listen
to the sound of cold winters,
I collect yellow birch leaves
but miss my motherland’s sunshine
and terribly miss the smiles!
I learn to watch falling snow.
Life just is a stream
nights to nights
I miss four beautiful seasons,
I miss a land with sunlight,
with rain, and with storms.
You learn to leave
your loneliness
to merge into the crowd..
You learn to be yourself
but at the same time
to be a cell of the community.
You desire to seek for tranquil dawns
but as a foreigner
you lose yourself in time…
You hardly try
to understand
why you dad silently
looking at your mom’s tears.
You hardly try
to understand
a painful marriage
between two cultures
Europe and Asia…
So sad
with your loved ones’ departure
you dream to meet
someone to live with
forever…
What can be compared
to the loneliness?
You lost your way
on the path
back to your old time!
What can be compared
to the loneliness
at the gate of your home
but you can’t get in!
All are over now,
thick snow valley
with wild trees!
All are over now,
sad Hungary soul
of a vagrant dancer!
You and me,
we dream for a day
to come back our childhoods
to cry
and
to smile…
You and me,
the foreigners
with loneliness
forever…
When
we
left
our
sweet homes…
Hanoi, July 3rd, 2009
Translated by PHAN BÍCH THỦY