Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.858 tác phẩm
2.760 tác giả
1.207
123.161.850
 
Đồ chơi
Lưu Quang Minh

Đèn đỏ. Xe của bố đỗ xịch ngay góc đường. Lơ đễnh đảo mắt lên lề, bao nhiêu hồng lam tím vàng của đủ loại đồ chơi đang bày ra trước mặt. Rồi lại thấy cái bảng ghi bằng bút dạ mấy chữ to đùng: “Có bán xe Sấm chớp Tốc độ - giá phải chăng.”

“Bố ơi, mua cho con xe Sấm chớp Tốc độ đi bố!”

 

Bố chợt nhớ cu Tí mấy bữa nay cứ đòi mua bằng được chiếc xe đồ chơi điều khiển từ xa ấy. Xem phim hoạt hình trên ti-vi, cu Tí thích mê ly mấy cái xe trong phim, phải nói là mê lắm luôn, cứ “gạ gẫm” bố hoài:

“Bạn con mua rồi, đẹp lắm bố, mua cho con nha bố!”

Đèn xanh. Bố nán lại.

“Chị ơi xe này giá bao nhiêu?”

“Trăm sáu, anh. Có pin luôn, mua về là chạy vù vù thôi.”

 

Bố cầm một hộp lên xem thử. Kiểu dáng cũng được, cu Tí sẽ mừng lắm đây.

“Gói lại cho tôi đi chị.”

 

Máng cái bịch lên xe thì đèn lại đỏ. Lừng khừng, bố đành lia mắt xem tiếp mấy món khác.

Đã từ lâu - chẳng biết là khi nào, bố để ý: hầu như ở mỗi góc đèn đỏ khắp thành phố dần nghiễm nhiên trở thành nơi bày bán đồ chơi cả. Đâu cần quầy sạp gì cho mất công, người bán ngồi đó - phệt luôn xuống vỉa hè. Sang thì trải thêm tấm bạt, còn không đồ chơi cứ thế chất bốn năm hộp bên cạnh. Tiếp đến khui một hộp ra, bật pin hay vặn dây cót, cho món đồ chơi chạy tới chạy lui trước mặt, chờ người hỏi. Vậy là xong.

 

Đèn chuyển xanh, bố lao đi. Giờ này cu Tí tan học rồi, hẳn đang đeo cặp đứng tụm ba tụm năm với các bạn ngoài cổng trường chờ bố tới rước. Dọc đường, còn phải dừng xe thêm sáu chốt đèn đỏ nữa mới đến nơi. Lần nào thắng lại chờ đợi, ngó qua cũng vẫn là những món đồ chơi đủ màu bắt mắt. Thêm một hai vị khách tấp lại hỏi han: con vịt kia bao nhiêu vậy chị, cái trực thăng này nữa…

“A! Bố tới!”

 

Thấy bố, cu Tí mừng rỡ lon ton chạy ra. Bố với lấy cái bịch, đưa cho Tí:

“Tí xem bố mua gì cho con này!”

Vừa trông thấy cái xe đồ chơi, Tí đã cười toe toét, hét lên sung sướng:

“A! Xe Sấm chớp! Thích quá, bố mua xe Sấm chớp!”

Cả đoạn đường về ngồi sau lưng bố, Tí cứ mê mải ngắm món đồ chơi còn trong hộp mới tinh.

“Xe đẹp ghê, Tí ha.”

“Dạ…”

 

Vừa về tới Tí đã nhảy xuống đất chạy tót vào trong nhà.

“Anh Tùng ơi bố mới mua xe Sấm chớp cho em nè!”

Tùng đang ngồi chơi Game online, đang lúc gay cấn, chẳng hay biết thằng em trai nói gì.

Bố dắt xe vào, biết ngay thể nào cũng thấy thằng con đầu đang “bùm bùm, chéo chéo” với các thể loại trò chơi điện tử của nó.

 

Học không lo học, suốt ngày chỉ thấy chúi mũi vào Game, bố bực mình lắm. Biết thế dạo trước đã không nghe lời dụ dỗ tậu hẳn cho nó một giàn máy tính xịn vì “nhu cầu học tập”.

“Anh Tùng ơi lắp xe cho em với!”

Thằng Tùng vẫn say mê nhấp chuột gõ phím lia lịa.

“Tùng! Ra giúp em!”

 

Bố vỗ mạnh vào lưng khiến nó giật nảy mình.

“Dạ, sao bố?”

“Không chơi nữa. Lắp cho em cái xe đồ chơi đi con.”

Nó ngó màn hình vi tính đầy vẻ tiếc nuối nhưng cũng đành đứng dậy.

“Đâu anh xem nào… Ái chà, xe đẹp quá ta!”

 

Tùng lấy tuốc-nô-vít tháo tháo vặn vặn mấy con ốc, lắp bốn cục pin vô cái xe, gắn nắp lại. Xong xuôi cầm bộ điều khiển bấm nút, xe “rồ” lên lao bật ra ngoài cửa.

“Để xe chạy ra sân cho rộng nha Tí!”

Xe chạy mấy vòng trong sân rộng rãi, Tí khoái chí reo to:

“Hay quá, nhanh quá đi! Anh hai cho em chơi với!”

“Thôi để anh chơi giùm cho!”

 

Bố ngồi trong nhà xem ti vi, một lúc sau đã nghe tiếng mếu máo, vội vàng nhìn ra:

“Gì vậy con?”

“Bố ơi anh Tùng không cho con chơi. Anh Tùng “cướp” xe của con luôn…”

Nhìn hai đứa con, thằng bé thì đang mếu, thằng lớn tướng tay thoăn thoát cái điều khiển từ xa cho xe chạy vòng vòng miệng cười thích thú, bố lắc đầu đứng dậy định bụng ra “đập” cho thằng anh một trận. Nhưng tự nhiên, sao bố thấy hình ảnh này thân quen quá đỗi. Thân lắm, quen lắm, phải rồi… những ngày xa xưa…

 

Bố đứng không vững, khụyu chân xuống ghế, cảm giác cả người chao đảo. Giật mình, nhận ra mình đang đứng giữa chốn đồng quê bát ngát gió lộng.

“Anh ơi, em thả với anh!”

 

Cánh diều bằng giấy đang chao liệng trên bầu trời xanh ngắt. Thằng bé ngước nhìn, diều bay cao quá, xa quá.

“Anh ơi cho em thả đi…”

“Để yên anh thả cho xem.”

 

Đôi mắt thằng bé con đã hoen nước. Nhòe đi trong nó là hình ảnh hai anh em dành cả ngày hôm qua cùng nhau cặm cụi làm diều. Nguyên liệu toàn mấy thứ đơn giản dễ tìm từ giấy tập cũ, nan tre, ít cơm nguội, bột mỳ thay hồ dán…. Hai em anh cứ thế thay nhau cắt cắt dán dán. Nó còn tranh thủ nguệch ngoạc lên con diều xinh xinh thêm mấy hình vẽ méo mó ngộ nghĩnh.

Vậy mà giờ đây niềm hân hoan được thả diều trong nó bỗng chốc vụt tan biến hết như bọt bong bóng xà phòng.

 

*

Đèn đỏ. Vẫn là chỗ ngã tư quen thuộc. Giờ tan tầm ngột ngạt oi bức với đủ mọi phương tiện xe cộ ngập ngụa trên đường. Theo thói quen bố lại nhìn sang phải, nơi góc vỉa hè. Rất nhanh để bắt gặp ánh mắt buồn hiu của ông già đang ngồi loay hoay vặn dây cót cho mấy món đồ chơi nho nhỏ bằng nhựa chạy lòng vòng.

“Cái này bao nhiêu tiền vậy cụ?”

 

Ông già xòe năm ngón tay, không rõ ý là “năm nghìn” hay “năm mươi nghìn”. Bố nghiêng người với một món lên quan sát, mất hẳn một lúc lâu.

Đèn xanh rồi lại đỏ.

 

Nếu trở về ngày xưa, bố ắt hẳn chẳng thể nào hình dung nổi trong đầu những thứ thế này một ngày lại được gọi là “đồ chơi”. Với “thằng bé” ấy, sao mà lạ lẫm và xa cách quá.

Tuổi thơ của bố một thời chỉ toàn nghe râm ran tiếng dế. Những buổi chiều vàng hai anh em rủ nhau đi lùng trong bãi ngô ven sông, im ắng dỏng tai lên tìm nơi dế gáy. Khổ công lắm mới bắt được nhưng đổi lại là niềm tự hào, hãnh diện khi dế của mình luôn chiến thắng trong các cuộc “tranh hùng”. Dế nhà anh em ta oai lắm nhé, cứ nhìn điệu bộ nhanh nhẹn, cặp râu dài ngoằng, bộ cánh cứng cáp hằn rõ từng đường vân của chú thì rõ ngay thôi…

“Mua giúp đi cậu, làm quà cho tụi nhỏ...”

 

Tiếng dế giờ này đã bị thay thế bằng đống “bùm bùm, chéo chéo” từ những trò chơi điện tử của thằng Tùng trong chiếc máy tính ở nhà rồi còn đâu.

Bố móc bóp trả tiền cho món đồ vừa lựa được.

 

Đèn xanh. Xe thay nhau phóng thẳng, để lại phía sau bụi khói bốc lên mịt mù. Đôi mắt đỏ hoe trên gương mặt sạm đen khắc khổ của ông cụ nhìn về đâu đó mông lung. Cụ mang nặng một nỗi niềm khắc khoải, vì những món đồ chơi bán ế chỏng chơ, hay còn gì không diễn tả nổi bằng lời đang lặn sâu nơi khóe mắt…?

“Quà cho Tí đây con!”

 

Tí cầm món đồ chơi mới, vội vàng leo lên xe. Ngày nào bố cũng đi đón Tí, hứng nắng nóng bụi bặm, mệt nhoài với dòng xe cộ kẹt cứng không ngớt ồn ào inh ỏi.

Biết làm sao được…

“Tí ơi, đi chơi không con?”

“Dạ, đi đâu vậy bố?”

Bố chỉ lặng im.

 

Xe vẫn bon bon. Dọc hai bên đường xa gần là lừng lững những cao ốc, chung cư mấy chục tầng thi nhau mọc như nấm.

“Bố ơi, mình đi đâu?”

“Chút nữa là đến thôi con…”

 

Bồi hồi, bố nhớ ngày hôm qua Tí đang chơi xe điều khiển ngoài sân. Một hồi lâu bỗng dưng chạy vào nhà khóc ngon lành. Bố đành bỏ tờ báo đọc dở dang xuống quay sang hỏi han dỗ dành.

“Sao vậy con. Đàn ông con trai gì hễ chút đã mau nước mắt thế, mạnh mẽ lên!”

“Xe đụng vô tường hư rồi bố ơi…”

 

Bố theo chân thằng con nhỏ ra xem “hiện trường tai nạn” còn sót lại. Cái xe nằm chỏng chơ trên nền đất lạnh, hệt như xác con dế oai hùng năm nào một hôm quay đơ chẳng ai rõ lý do.

“Chắc nó buồn, em ạ. Nhốt nó mãi, tù nó mãi, là mình chịu còn không nổi, huống gì…”

Văng vẳng bên tai bố vẫn như in lời của ông anh trai ngày ấy. Dù mái đầu ông anh giờ đây đã trắng đầy sợi bạc, phải thường xuyên cậy nhờ thuốc nhuộm. Cậu em nhỏ cũng nào khá hơn.

Chắc gì, cái xe vô tri vô giác lại chẳng biết buồn?

“Hư rồi. Con tông mạnh quá…”

 

Bức tường lạnh tanh nhìn hai cha con cười ngạo nghễ. Ngay cả khoảng sân tưởng chừng rộng rãi này cũng bị bao bọc bởi bốn bức tường. Những bức tường san sát liền kề nhau nhà này qua nhà khác. Từ nhà này qua nhà khác.

“Bố ơi, chỗ này là chỗ nào?”

“Tí, con nhìn lên trời kìa!”

 

Bầu trời xanh trong đã không còn bị che khuất bởi những tòa nhà cao vút. Từ trên xe, Tí đã thấy nhỏ xíu những xanh đỏ tím vàng cam…

“Đẹp quá bố ơi, đẹp quá bố ơi!”

Phải rồi, “đồ chơi” của bố đấy.

 

Dừng xe nơi bãi đất trống hiếm hoi đang rộn rịp nhiều con người cùng phóng tầm mắt xa xăm thả hồn lên những đám mây vời vợi, bố hỏi người đang bán “đồ chơi” đứng gần bên:

“Cái này… bao nhiêu vậy chị?”

 

Chị bán “đồ chơi” mỉm cười. Nụ cười nhẹ tênh xua tan hết bao nhiêu ngột ngạt, oi bức của ngày hè.

“Đẹp quá, cao quá, xa quá bố ơi!”

 

Bố thấy mình lại quay trở về làm một đứa trẻ. Cánh diều cong lên nương theo gió, vút bay vào khoảng không trung bao la vô cùng tận. Cao nữa đi, nữa đi, diều ơi…

“Cho con thả với bố…”

“Đây, Tí nắm chặt, không diều bay mất luôn đó.”

 

Hàng chục con diều bằng vải làm sẵn với vô số hình thù tuyệt đẹp thi nhau khoe sắc trong ánh ráng chiều. Hai cha con cứ thế vừa thả vừa say sưa ngắm.

 

Bố chợt ngậm ngùi nhớ con diều giấy xa xưa nay không còn nữa. ./.

 

5/2010

 

Lưu Quang Minh
Số lần đọc: 1620
Ngày đăng: 25.03.2011
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Thiền Sư Kiến Đức - Vũ Ngọc Tiến
Mùa Xuân Ở Trần Gian - Nguyễn Thị Thanh Bình
Lớp Học Hai Người - Nguyễn Trung Nguyên
Róc Rách Suối Ngầm - Lê Văn Thiện
Của Tôi Và Gió - Ngô Thị Ý Nhi
Tắc kè - Lưu Quang Minh
Đi Với Ma - Quý Thể
Chuyện Vườn Đào - Lê Văn Thiện
Trăng mùa thu - Phạm Toàn
Chúng mình ơi, đau buồn - Lê Văn Thiện