Bản Du Ca Cuối Cùng
(để nhớ nhạc sĩ du ca Nguyên Đức Quang)
Từ trái: nhà thơ Hà Huyền Chi, nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang & Phan Ni Tấn, 2005.
Tôi đến từ núi lạ
Hát mấy lời tăm tối
Mang dấu buồn trên dòng cuồng lưu
Trong suốt cuộc sinh tồn
Anh có đợi lời tôi
Dù úa tàn mấy ngọn trầm hương
Tôi buồn cuối ngày khiêng lời anh nằm hấp hối
Qua vùng đất xưa du hồn bay về chốn bụi
Quê hương bây giờ chắc cũng buồn vì một tiếng ca
Thầm nuôi lại trái tim ngậm những lời mệt mỏi
Này người du ca muôn thuở
Anh có nghe gì không
Quê hương đang lắng nghe
Và đồng bào đang lắng nghe
Người ta nghe văng vẳng ở khắp nơi trên mặt đất đầy đau khổ này
Những người du ca đang hát bản du ca cuối cùng như một lời cầu nguyện
Tôi đã thấy những tấm lòng nhân ái băng bó vết thương cho tiếng hát
Tôi đã thấy những bàn tay cứu rỗi cho cây đàn vang vọng
Tôi biết người tìm về phía hư vô
Khiêng câu hát buồn như viên gạch cũ
Theo đoàn người chậm bước qua con phố
Dàn kèn đồng nghẹn những khúc âm ma
Tôi muốn hát cho cây cỏ nghe
Những chữ viết bằng âm đầu tình tự
Còn sót trên tường vôi một thời quá khứ
Những bàn chân trôi giạt vào cuộc lữ
Cũng dừng bên quán nhớ bùi ngùi
Tôi có những niềm vui nằm trong tủ sách
Những niềm vui âm ỉ đời người
Và những vẻ đẹp của những nét đớn đau đốt cháy mọi tiếng cười
Tôi có những niềm vui treo ngoài lồng ngực
Nép mình sau những rặng trường xuân
Sau cánh cửa cuối cùng lòng anh vừa khép lại
Ôi cuộc đời
Ôi nhân loại
Để đắp đổi đợi chờ từ năm tháng
Ới tôi là kẻ bổng mừng
Vói tay gỡ anh ra xa khuất mái ưu phiền
Buổi sáng ở Sài Gòn
Mặt trời không còn đẹp nữa
Chốn quê người gió tháng ba vẫn còn thổi lạnh.
03/2011
Nguyễn Đức Quang, Người Yêu Tôi Bệnh
A ha! Ê hê!
Sáng nay nghe tin người bạn già của tôi
Nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang vừa bị đứt mạch máu não
nằm mê man như cây đàn vừa đứt một dây trầm
Sáng nay câu thơ tôi thả bay trong nắng
hỏi tôi còn nhớ từng ngày xưa
Ừ thì nhớ người du ca muôn thuở
người du ca đi vào lòng người, những lúc nắng và mưa
Trời sinh anh ra đôi chân lặn lội
đi tác động khắp nẻo quê hương
bản du ca mở ra những con đường đất
gọi người về sống với yêu thương
Trời sinh anh ra một đôi môi hát
tiếng hát bay xa đến tận lòng người
nhìn vào câu ca đã trông thấy phố
thấy cả nông thôn nhà máy vươn mình
Câu anh hát mọi người cùng hát
hy vọng vẫn vươn lên như khói lan xa
hát khúc du ca mắt người thắp lửa
sáng trong lòng cứ mãi hắt ra
Đẹp đến nỗi em bé đánh giày bên hè phố cũng biết hát
chị bán lạc soong nghe cũng nở môi cười
anh xích lô hát bằng đôi chân chở khách
chị nông dân thắm tháp khúc tình người
Đẹp đến nỗi cây lúa thở ra khói trắng
cũng biết kêu và hát ngêu ngao
em rót câu ca chị gặt khúc hát
người gọi người dựng một phong trào
Đứng cạnh người nghệ sĩ du ca
ôm cây đàn cùng cất cao tiếng hát
câu thơ tôi ngày xưa cũng trôi theo dòng nhạc
trái tim xanh thắp lửa niềm tin
Sáng nay lục lại ngày thơm trang bản thảo
thấy dòng đời lặng lẽ trôi qua
thấy máu nhỏ xuống nền bệnh viện
loan thành tin ngưòi nằm bệnh phương xa
Nghĩ mà giận người bạn già thiệt ngặt
giận mà mong anh sớm được bình an
thức dậy lần này chẳng còn ai thèm nghe bạn hát
mà chính lần này chúng tôi hát anh nghe
Này huynh trưởng, này bạn gìà, bạn lớn
là người yêu của mọi đồng bào
đất nước lâm nguy như người lâm trọng bệnh
tai còn nghe văng vẳng khúc hư hao
Nghe gì đây - khà khà… nghe chúng tôi hát bản du ca cuối cùng:
“Nguyễn Đức Quang, người yêu tôi bệnh”
15/02/2011