khi biển nổi sóng
sân ý nghĩ đầy nhánh gãy và những câu thơ úng nước
bụi phấn rơi hẫng vào mưa, gió
trầm tích với lá ngạnh, cỏ rối
vườn sau đầy mủn rục linh thiêng
khuya về, nghe rù rì những ai oán
mây xếp hàng mỗi sáng
nhểu, từng giọt lệ sầu
rừng cây đứng quanh quẩn ủ rũ cúi đầu, như lời tự thú
nỗi buồn kín, sâu
xưa, giông cuồng bão nộ
sân tâm thức đầy dẫy ma hời và những hồn chim quốc
nghi ngờ về sống, chết
vườn sau đầy mủn rục lý tưởng
khuya về, nghe những rù rì mật ngữ núi sông
phố phường lặng im mỗi sáng
hé từng cửa sổ câm
dòng người đi bộ mang di cảo của những lời hịch vô danh
giải khăn sô cho một thành phố
bạc thếch trên đầu những mái tóc đen
khi hồn nhạc nằm xuống
đã nghìn giọng du mục vang rền ngạo nghễ
như trăm tiếng chim hót đầu mùa xuân đánh thức giấc ngủ, lưu lạc
bên kia sông
khi chữ nghĩa vừa khuất
nghìn cánh bướm thanh thoát sắc màu
như những cánh hoa vừa rơi kịp bay lên lại nhánh, đậu
một ý thức mới
sân vườn sau lại từng ngày hồi sinh
từng đêm ý nghĩ
dừng lại đời sống
mái hiên đứng cúi đầu, mặc niệm
hàng cây cổ thụ
nhìn sân vườn sau nhà mình những rụt rè mùa xuân
như bị ép, giú
cỏ dại đứng ngó nhau chào ngại
gặp nhau đời này, chắc gì ở kiếp sau
dừng lại còi cọc
thân cây tôi gỗ mục
hé lên đôi mắt
nhìn sân, trong ý nghĩ
những nụ, mầm
tháng 3
Anh Đào vẫn nở
từ những tích, trầm
xuân2011