Một tốp tới, xầm xì rồi bỏ đi
một ai đó
một người nữa
cuộc ghé nhanh và lặng lẽ bỏ đi
nếu tín hiệu, hẳn đã lạc lệch, hãy để mộ khúc.
Thềm cửa xa, đứng yên những khối mây băng sơn, những khuấy động, suy nghĩ
những váng nước, những dấu nước, run rẩy tan vỡ
những buổi sáng băng ngang đường, dù nơi đâu.
Quay ngược, nghiêm nghị, chiếc màng tang, băng-rôn
đỏ lùng nhùng, bục khán đài
đội hiến binh bồng súng
đại lộ thẳng tắp ngày công nhân
chiếc đầu ngựa, anh, Mayakovski, chiếc đầu động từ đầu mỗi câu
trên hàng lưỡi lê thép - một bậc, hai bậc, ba bậc
sự tan trong lòng hồ, màu xanh ấm, xoa xoa tay, buồn buồn
những cộng hòa lá nõn bên mạng sườn.
và chẳng phải nước, sự co lại đã bôi xóa những vùng cận sát ngực bạn Akhmatova, Gumilev
cà phê hầm, chỗ trống từng vùi
ngôi cao, tháp chuông, đỉnh mái
gió , những đường đi vẹt gót tăm tắp trầy thân bạch dương
ốm, khảnh ăn, khăn quàng cố da trời ngày viện
thuốc, khói, độ xanh ngâm, ngấm
ôi ngực sườn! các bạn, sự thèm viết
Ga phương Bắc nhìn nghiêng đường mũi, gò má, gien Mông Cổ
Khoảng cách, thời gian chiêm ngưỡng nội thành, cửa ngước, khô
Petersburg, khoán tin ngày cho mai động nhớ
Twaang!
Một ai
loạng choạng nhào vào chái bên. Suỵt.
ai ? bạn nào ?
Một xô đẩy đông khiếp
và bốt giày đạp
bấy nát một bất kể cả sáu dây
chiếc thùng cầm ghi ta
tiếng rồ to, ‘Thì cho nó được như cậu ấy.’
mũ hiến binh, cầu vai trang kim, khuôn mặt hồng chín
viên sĩ quan, hai tay sau lưng
chiếc vách chái nhà nông trại cuối đồng
như tranh Goya: lỡ rồi, chỗ màu tươi mới bắn
Đúng là anh, Federico Garcia Lorca, đất mới Andalusia
đất lập lại anh: sau cùng là im lặng
Và anh, Titsian Tabidze
đất vỡ ngực, những con se sẻ không bao giờ quay lại đầu chái nhà anh, kể từ
cuộc xử bắn
ngôi sao tự treo nó lên xanh, không dây
như một khúc dạo đầu
thú: một thân lẽo đẽo
trật trịa lưng đèo
đeo toòng teng gói gì
cái lưng ướt đầm đìa mồ hôi như đã vượt hết mấy ngày Tsibili hạ vực
R e e ng –
bạn đứng chờ đó nhé
- Thưa ai kia ? Tôi đây. Bạn có nhầm số?
- Không. Này!
[… một khoảng ngắt, bị tẩy trắng, không nhớ…]
- Chẳng sao. Hỏi sự này. Chuyện Thơ cả: Nghe rõ chứ? Về Osip Mandelstam
- Osip Mandelstam...
- Đúng. Nghe rõ không? tôi muốn nghe anh, Boris Pasternak, nhận định:
Osip Mandelstam vẫn đầu bảng thơ chứ ? vẫn số một chứ?
- Thưa Đồng chí Joseph Vissarionovich Stalin: nhà thơ Osip Mandelstam là một người tốt
- Vậy thôi à!
- Vâng, thưa Osip Mandelstam là một con người tốt.
- Tốt. Chào nhé!
*
Bị hất ngược xuống ghế, nằm ngó trân rầm trần loang lổ
Osip Emilyevich, chết! chết thực, mình có đã nói được cái gì đâu
tôi hỏi anh
anh có thấy tôi rách, rách, đáng tội tôi thế không
Có đã đi vào câu chuyện đâu
Tất nhiên tôi sẽ không hé môi về
sự ngưỡng mộ của những thành phố những góc tim kín thở cho anh
nhưng, một cái nói bình thường về phẩm chất tuyệt vời của anh
sao tôi đã không làm được, đã bị đốn ngang, chôn lửng, tệ đến vậy?
Cái dằng máy xuống hơi mạnh tay, phải không?
Quả quyết? Thỏa mãn? Chứng cứ đã đủ, phải không?
Hãy nói, anh đã đi qua những đâu,
Những vòng băng tuyết nào, Osip?
tôi thù ghét tôi làm sao, hãy tha thứ
*
Và em, một vùng ngực thấp hơn, một hành lang, một buổi qua trưa sắp sửa
chiếc cầu vai, khuôn mặt trong tối, không nhìn thấy
cái dáng đi nhanh, không ngoái đầu,
giữa họ,
ánh nắng rọi đúng vào góc bẻ ngoặc
sau lưng, căn phòng những năm, những cuốn tự vị
những trang rời bỏ quên, trong dày kín đó, như vĩnh viễn
chiếc bàn máy đã trùm lên, tấm vải màn ngăn bụi
Em, sau các bạn, sau tất cả, em sẽ
bôi xóa tôi thế nào
những mái tàu đơn rây sớm đi tan tuyết chảy dọc.