Trong Mưa Tháng Sáu
Tháng Sáu trời mưa. Tháng Sáu mưa. Thường năm như vậy, chuyện không chờ. Chỉ thương ai đó đi ngang ngõ, áo mũ che người, đôi mắt mơ…
Tháng Sáu trời mưa. Tháng Sáu buồn. Bình minh lạnh ngắt tới hoàng hôn! Đêm đêm rả rích như mưa khóc, ô lạ trời như trời Cố Hương!
Tháng Sáu lâu rồi, Mẹ với Cha, mồ xanh cỏ mượt, mưa mưa sa. Những cơn lũ chắc rung bia mộ, những bóng hình nhang khói thoáng qua…
Tháng Sáu Quê Hương đã mịt mùng. Đây, trời tháng Sáu giống như Đông, chỉ không có tuyết, không băng giá, chỉ có đầy vơi mặt biển sông…
Thángg Sáu buồn ơi dai dẳng buồn. Cây xanh vừa mới, lá vàng vương, Chim nhiều ngày chẳng bay ra tổ. Người, tội nghiệp người, vẫn kiếm cơm!
Vẫn biết ở đây đường lắm lối, nhà cao nhà thấp có ngăn chia, nhưng người giàu có, người cơ cực, định mệnh đời ai một khắc lìa?
Ngồi ngó mưa sa rồi đứng dậy. Ô giương mường tượng chút bình an. Biết đâu ai đó sau khung cửa, cũng thấy mình thương kẻ thoáng ngang?
Tháng Sáu trời mưa, tháng Sáu ơi…Thương nhau hãy lắng tiếng mưa rơi. Thương nhau hãy nói bằng hơi gió cho ấm lòng thơm một chút môi…
Nhật Ký Tinh Sương
Sáng nay không nắng. Chắc không mưa. Thời tiết như Thu đang chuyển mùa. Kéo cổ áo lên ngăn gió lạnh, thả vòng khói thuốc tới đâu chưa?
Tới đâu? Tới bụi hoa hàng xóm? Tới nóc nhà thờ chuông mới ngân? Tới chỗ hôm qua mình đứng nán nhìn trời ngơ ngẩn bóng phù vân?
Hôm qua, hồi tối, mưa vừa tạnh, man mác hơi sương thở cũng buồn. Không hỏi nữa sao mình lại thế vì câu chờ đợi sẽ thêm thương…
Nghĩ về xa lắm, mùa dông bão. Nghĩ Thái Bình Dương chẳng thái bình. Tàu chiến chạy quanh vòng nước xoáy, muôn đời thì biển vẫn sâu xanh…
Sáng nay thăm thẳm. Sầu thăm thẳm. Những kẻ ra đi nuốt lệ hờn. Những người còn lại đời lê lết. Ôi chỗ ra đời sao Cố Hương?
Làm một đoạn thơ, nhìn lại, khóc. Vụng về. Tan nát tấm lòng thôi. Đù cha cái kiếp con dân Việt, vượt biển trèo non, tủi hỗ hoài!
Nghĩ về xa lắm. Nghĩ về đâu? Người Lính trời ơi tóc bạc đầu. Gửi xác quê người không phải phúc. Thả hồn ra biển – biển hay dâu?
Thu Hằng
Đêm đó, đêm mùa Thu, tôi, dưới trời trăng sáng. Không phải đêm tháng Tám nhưng vẫn là mùa Thu…
Mùa Thu ba tháng, lâu. Tháng Bảy, Tám và Chín. Gió heo may lành lạnh, lạnh hơn sắp tháng Mười…
Tôi, một mình, tôi ngồi. Trăng một vầng trăng sáng trên đầu tôi, mây tản và sương tan mờ mờ.
Tôi ngồi trên chiếu thơ, đêm trăng tròn, trăng khuyết, ba tháng dài bất tuyệt mà thơ không thành thơ!
Em à em, tôi mơ có em ngồi bên cạnh. Trăng nhiều khi lóng lánh. Tôi biết tôi thật buồn…
Em như nước trên nguồn chảy ra sông ra biển. Trước tôi em không hiện. Sau tôi em thì thào…
Có đêm mưa dạt dào, tôi cuộn trăng trong chiếu. Tôi biết tôi vẫn thiếu một em – em trong đời…
*
Đêm đó, đêm nghẹn lời. Gọi em mà ứa lệ. Từ khi em tạ thế, mùa Thu tôi thê lương.
Em, bây giờ linh hồn trong màu trăng tê tái. Tôi nhìn trăng tê dại, tôi, đời tôi hoang vu…
Ôi em ơi mùa Thu con trăng còn biết lội tôi chờ em về tối từng đêm trăng mùa Thu!