“Viết được khoảng gần 200 bài thơ có vần; ai đọc cũng chê. Thử viết không bị ràng buộc, thì được vài người động viên. Vậy là, hiểu thêm một chút, về chính mình và về thơ.”
Đấy là lời thực thà của một người mới “bước vào thơ”. Vô tình, mà đi theo một trong những nguyên lý của sáng tạo nghệ thuật, như nhắc nhở của văn hào Nga A. Chekhov: trong sáng tác, “tự do cao hơn mọi thần linh”.
(Nguyễn Đông Nhật chọn & giới thiệu)
TRĂNG
Qua khe cửa, trăng chìm
trên giọt nước mắt tôi vừa thức.
Nỗi khát khao lặng xuống
trong căn phòng nhỏ đang ấm dần lên
theo màu của trăng.
Nhắm mắt, để không phải thấy
cái bóng cô độc đang rạn trong tim
mỗi khi đêm thắp lên những ngọn đèn.
*
Cái tiếng yên lặng của trăng dẫn tôi về những đêm
cuộc người. Tôi như được thở từng nhịp
hơi thở hạnh phúc và muốn
hát cho anh nghe dù tiếng hát
không còn hơi rung.
Lời biệt ly vừa dứt
là lúc trăng bỏ tôi đi.
*
Gió đang bay và mây vẫn trôi
xin theo kịp để nhắn giùm
hằng đêm tôi vẫn chờ trăng bên vuông cửa nhỏ này.
Tôi giam cầm nỗi đau ở nơi không có người canh gác
rồi với tay đóng lại cửa đời.
Xin đừng đùa giỡn như những hình bóng
một thời đã qua, nghe trăng !
*
Đêm vắng.
Mưa lớn ngoài trời.
Và những tiếng gì chật cả căn phòng.
Trăng ơi !
BÓNG NGƯỢC
Xuống phố.
Những bước đi nhỏ.
Còn mấy ngày nữa là đến Tết.
Dòng người - xe. Một mình.
Con đường dài
dài thêm.
Sợ lạc mất người phía trước.
Sợ lạc ai đằng sau.
Cuối cùng, cũng tìm đến
chỗ ngồi ngày ấy.
Con còng gió giương mắt nhìn
biển thăm thẳm phải không
trời thăm thẳm phải không.
Tội nghiệp đôi bàn chân xanh gầy
đổi sắc
đi tìm giấc ngủ cho mình
bằng một ngày nhọc mệt.
Đêm cứ thụt lùi
những giấc mơ là những giấc mơ…
Đôi khi muốn làm một cọng cỏ
chờ sương rửa bớt vết thâm.
Vậy mà khi ánh sáng của ngày vừa hé
chỉ còn thấy trên tay mình
những câu thơ đang vỡ dần ra…
Anh là màu gì
mà nhuộm tôi đến tím?
THỦY TINH MÙ
Đón giao thừa
bên ánh sáng vàng của ngọn nến
bên cánh hồng vừa chớm
trong lọ thủy tinh cao cổ.
Tranh sáng tranh tối như muốn
tô đậm thêm cái dáng nhìn nghiêng.
Ngày mai, đầu năm mới.
Thêm mấy nếp nhăn mới
bên khóe mắt trên vầng trán
trong quầng sáng viền quanh nét chiều sớm của khuôn mặt
không soi gương vẫn biết
tóc trên đầu mình mấy đường ngôi.
Đêm là dòng thác
cho ta xuôi theo những giọt nước
những lời không tiếng buồn bã
cố rửa cho tan nỗi thiếu - thừa.
Sao cái bóng trên tường
cứ rộng thêm ra?