gởi Q
Chiều xuống tầm mái ngói
nhà phế cỗ sương kéo lầm đầm phu xa
ngựa ngủng ngẳng đá ngoái lẹm câu trăng
chẳng ma nào đưa cần tay khêu tích lửa
*
Lỡ em về chăn dắt đường xương rồng
chim chết lạnh mùa đông giấy trắng
trăng và đá, đá trăng, cửa hạnh
ống khói tàu ngâm biển trổ giọng đen kèn
*
Âm còi rớt dưới chân cửa phòng để vàng
mưa rây ướt bố khung vuông cập nhật
đá phải lòng công tắc cháy, một chụp
gối đầu sao đỉnh ngày
tam tinh
tim đèn đỏ
bếp ga rở xanh vòng gai
người làng lơ khơ ra rú Sọ
[Đồng Hới]
*
Tám cuộc thủy táng
biển ngoài
tàu con đơn tuồn sóng ngớp Hokusai
in giấy dó
báo ai ròng bộ tộc
đảo núi chóp trắng tìm bọt cái tức tin
*
Chiều lại khởi động mời sương
bỏ guốc em đi
chất vấn tình gì ý gì, hiên so dây giả ca thời cũng cũ
Nguyễn bó tay đã vào Hồng Lĩnh
em là sự thanh cảnh còn yên vị cần cổ áo
đường viền sờn trên khung vải kinh thành thiên thanh
*
Nhà phế, nước, tường lở, gạch roi rói
cầu thang men tay rêu ao lạnh
trăng được vớt lên cùng rong cùng câu cú cơ ngơi lơi khơi
ngày cuối triều đại đứa mõ đánh thanh trúc vườn vải
[Chòi ngắm sóng anh PQ]
*
Tiếng kèn của lính tam phủ
đêm kéo áo đắp lên không kẻ nằm cạnh
bọn đầu gấu, tiếng chó gấu
một búi dây đàn rối treo
gió hay mạng nhện
không kể mảnh trăng rổ
đấy [dù không được ghi lại] có lẽ là
ác mộng lớn nhất của Nguyễn
30.6