t ư p h ư ơ n g
như sóng tan vào mật thể
những giọt hạnh phúc mưu cầu
đời người qua những bến ga tiễn biệt
hừng đông non lam vói chiều âm u tay vẫy
những cơn mưa đánh thức cuộc tình
mưa vuốt mặt đại ngàn
xuống lẻ loi lặng thầm phố nhỏ
nơi vòng ôm rưng rức nhớ
trong cái chớp mắt cửa phiến thần
râu tóc rụng dài cổ sử
hoang bóng phù hao viền xanh mi cong nét tình lờ lững
nhìn khi tất cả nỗi buồn
đã đâu vào đấy
thời gian khóa chân kỷ niệm
chiếc vé khứ hồi lại mở ra con đường chộn rộn
tăm tắp vai lưng
hứng chờ một nụ cười vuông chặng
khung thước thợ
treo hú họa. tình
m ấ y h o a
mùa đi khoán trắng cửa nhà
côn trùng dậy tiếng tu oa lập lờ
đom đóm vụt qua
[đêm ]
sáng nhờ
nhờ chiếc bóng đậy
phất phơ biển trùm
thời gian còng rêu xanh um
khoanh tay thiền án
lạnh giùm sương khai
tóc còn sợi 1. sợi 2
chùm hoa vân ngữ
rụng vài bông
sơ
k h ố c l i ệ t
chữ đắn đo
lời trân trọng
ở phía biến thiên gió chiều
góc đời nhẹ tênh
niềm đau thăng bằng cuộc sống
em như đám mây lơ lửng trong đầu
điều muốn quên vẫn nhớ
điều đáng nhớ đã quên
trụ đèn âm
bài toán xanh chàm bản vị
bữa qua bận áo trắng
đi cùng ma băng qua thành giấy
hỏa thiêu đồ tế nhuyển
con ngựa ré
lên trời
ngàn năm ụ mặt đá tảng rù rì
một dúm râu và tóc
no gió
trên đồi khốc liệt
x ứ t h ă n g t r ầ m
tùng thiết mỗi chuyến xe
con dốc địu hình xa cảng
vị hành khách sau cùng
ngồi tham thiền giữa chợ
lá vò nát. tim hẫng. bụi say
chìm trôi mạch sông ngày vô âm
người đi qua xứ thăng trầm
sóng đánh chao một vòng nhuyển thể
da nồng hậu
thơm
nhễ
đổ nghiêng trăng
ướt xuống miền lâm lụy
tình sóng cửu hồng
nắng đóa công kênh
vẫn chồm ngây dại
bình minh. o o tròng như
gió
bên nhau đã có những giờ
tháng ba hai ngàn mười một