Sinh năm 1884, tại St Louis, tiểu bang Missouri, nước Mỹ.
Vào năm 1913, Sara yêu nhà thơ Mỹ Vachel Lindsay (1879- 1931) , và ông cũng yêu nàng. Tuy nhiên, năm 1914, nàng kết hôn với một doanh nhân giàu có. Nhưng suốt đời, nàng và Lindsay vẫn là bạn tốt của nhau.
Tập thơ Love Songs của nàng được giải Pulitzer năm 1918.
Không hạnh phúc trong hôn nhân; ly hôn vào năm 1829. Năm 1933, nàng tự tử bằng thuốc ngủ. Lindsay cũng đã tự tử 2 năm trước đó.
Nàng thích sống ẩn dật, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Thơ Sara Teasdale là tiếng hát của một loài chim thiết tha, buồn nhưng không ủy mị.
Ngươi ta thấy trong thơ nàng rất ít những ẩn dụ và những biện pháp tu từ; nhưng có cần những cái đó chăng, khi ta đã nghe được tiếng đập của trái tim nàng xuyên qua những dòng chữ viết?
Sara Teasdale thích viết về tình yêu, nỗi mất mát trong tình yêu và nỗi cô đơn.
Hãy lắng nghe tiếng hát cô liêu của một nhà thơ nữ.
Đỗ Tư Nghĩa giới thiệu và trích dịch.
DẠ KHÚC
Tôi đã hỏi trời sao
tôi phải tặng người tôi yêu những gì?
nhưng trời sao vẫn lặng thinh
trên cao.
Tôi đã hỏi biển xanh thâm u
nơi có bóng những người ngư phủ
nhưng biển xanh vẫn lặng thinh
dưới sâu.
Ôi, tôi có thể tặng chàng
giọt lệ hay bài ca
nhưng làm sao tôi có thể tặng chàng
nỗi lặng câm
suốt cả đời tôi?
SONG OF AMALFI
I asked the heaven of stars
What should I give my love –
It answered me with silence,
Silence above.
I asked the darkend sea,
Down where the fishermen go –
It answered me with silence,
Silence below.
Oh, I could give him weeping
Or could him song –
But how could I give him silence
My whole life long?
THÔI CỨ ĐỂ CHÌM RƠI TRONG LÃNG QUÊN
Cuộc tình ấy
thôi cứ để chìm rơi trong lãng quên
như bông hoa lãng quên
như ánh lửa
đã một lần rực sáng.
Thôi cứ để chìm rơi trong lãng quên
muôn đời và vĩnh viễn
Thời gian – người bạn hiền nhân ái đó
sẽ nhuộm bạc dần
mái tóc tuổi thanh xuân.
Nếu một mai ai có hỏi
Xin cứ bảo rằng
cuộc tình ấy đã chìm rơi trong lãng quên
như bông hoa
như ánh lửa
như dấu chân trên tuyết
đã lâu rồi.
LET IT BE FORGOTTEN
Let it be forgotten, as a flower is forgotten,
Forgotten as a fire that once was singing gold,
Let it be forgotten for ever and ever,
Time is a kind friend, he will make us old.
If someone asks, say it was forgotten
Long and long ago,
As a flower, as a fire, as a hushed footfall
In a long–forgotten snow.
ĐỒNG XU
Nơi kho báu của trái tim tôi
Tôi đã đặt vào một đồng xu
Một đồng xu
Mà thời gian không thể mang đi
mà kẻ cắp chẳng thể nào lấy được.
Ôi, cả một kho châu ngọc
của vì vua vương miện sáng trên đầu
chẳng thể nào sánh được
với một điều dễ thương
đã khắc sâu trong trí nhớ.
THE COIN
Into my heart’ s treasury
I slipped a coin
That time cannot take
Nor a thief purloin –
Oh, better than the minting of a gold-crowned king
Is the safe-kept memory
Of a lovely thing.
EM NHỚ ĐẾN ANH
Chẳng có trạng thái nào của tâm hồn em
vui tươi hay áo não
sáng lạn hay sầu u
mà anh không thể giúp em
đẩy lùi cơn sốt
Và trả lại cho em – xinh đẹp ngàn lần.
Nơi biết bao tâm hồn khác
em hồn nhiên bẻ bánh mì ăn
và nâng ly rượu uống
vờ đóng vai vị khách hân hoan.
Nhưng em cô đơn
Em nhớ đến anh.
Trái tim thuộc về kẻ nào
hiểu nó nhiều hơn cả.
I REMEMBERED
There never was a mood of mine,
Gay or heart-broken, luminous or dull,
But you could ease me of its fever
And give me back to me more beautiful.
In many another soul I broke the bread,
And drank the wine and play
The happy guest,
But I was lonely, I remembered you,
The heart belongs to him who
Knew it best.
ĐÊM XUÂN
Nơi công viên, đêm đã xuống với sương mù
Những tấm màn bao phủ
Những ánh đèn ngái ngủ
dọc theo những lối đi mờ ảo long lanh.
Ánh vàng lập lòe trên phố vắng
Ánh vàng lập lòe trên mặt hồ sương
chập chờn lung linh
như những thanh kiếm đắm.
Ôi, ngồi nơi đây
với cái đẹp ở trên đầu
phải chăng còn chưa đủ?
Lẽ ra cổ họng tôi phải nhức nhói vì ngợi ca
Lẽ ra tôi phải quì dưới bầu trời với niềm hoan lạc
Ôi, cái đẹp – phải chăng mi vẫn còn chưa đủ?
Tại sao tôi cứ ngồi đây kêu gào tình yêu –
Giữa khi trong tay tôi còn tuổi trẻ
một giọng hát
và một đôi mắt để say sưa kinh ngạc
trước bao điều kỳ diệu của trần gian?
Cớ sao tôi đã quên đi niềm kiêu hãnh?
Cớ sao tôi vẫn chưa toại ý bằng lòng?
Khi, vì tôi, đêm trầm tư đã buộc mái tóc đầy mây của nàng
để cho tôi ánh sáng;
Khi, vì tôi, bao nhiêu vẻ đẹp đang tỏa hương
như trong triệu lư hương?
Ôi, cái đẹp – phải chăng mi vẫn còn chưa đủ?
Cớ sao tôi vẫn mãi
kêu gào vật vã
gọi tình yêu?
SPING NIGHT
The park is filled with night and fog,
The veils are drawn about the world,
Th drowsy lights along the paths
Are dim and pearled.
Gold and gleaming the empty streets,
Gold and gleaming the misty lake.
The mirrored lights like sunken swords,
And glimmer and shake.
Oh, is it not enough to be
Here with this beauty over me?
My throat should ache with praise, and I
Should kneel in joy beneath the sky.
O beauty, are you not enough?
Why am I crying after love
With youth, a singing voice, and eyes
To take the earth’ s wonder with surprise?
Why have I put off my pride
Why am I unsatisfied –
I, for whom the pensive night
Binds her cloudy hair with light –
I, for whom all beauty burns
Like incense in million urns?
O beauty, are you not enough? Why am I crying after love?
EM SẼ CHẲNG CÒN LƯU TÂM
Khi em chết
và trên đầu em tháng Tư rực rỡ
lay rũ mái tóc ướt mưa của nàng
Thì anh ơi
Cho dẫu anh cúi xuống mộ bia với trái tim tan vỡ
Em sẽ chẳng còn lưu tâm.
Tâm hồn em sẽ được bình an
như những vòm cây rậm lá
khi cơn mưa làm trĩu xuống thân cành.
Em sẽ lặng câm hơn
Với trái tim lạnh như băng giá
lạnh hơn cả trái tim anh
bây giờ.
I SHALL NOT CARE
When I am dead and over me bright April
Shakes out her rain–drenched hair,
Though you should lean over me broken-hearted
I shall not care.
I Shall have peace, as leafy trees are peaceful
When rain bends down the boughs,
And I shall be more silent and cold-hearted
Than you are now.
CHUYẾN BAY
Anh và em như đôi chim ó
bay cùng nhau
dưới bầu trời
qua bao đỉnh núi
cánh trải dài trên gió thênh thang.
Ánh mặt trời cổ vũ ta
tuyết mịt mù cản lối ta
mây lượn bay sau ta
tóc rối bời rũ rượi.
Anh và em như đôi chim ó
nhưng nếu một mai
giữa kiếp người hèn mọn
Thần Chết bạo tàn chợt đến
mang đi một con chim
Thì chim kia xin hãy bay theo
Chuyến bay, thôi hãy ngừng
Lửa đời, thôi hãy tắt
Quyển sách đời, xin hãy đóng
thiên thu.
THE FLIGHT
We are two eagles
Flyng together,
Under the heavens,
Over the mountains,
Stretched on the wind.
Sunlight heartens us,
Blind snow baffles us,
Clouds wheel after us,
Raveled and thinned.
We are like eagles;
But when Death harries us,
Human and humbled
When one of us goes,
Let the other follow –
Let the flight be ended,
Let the fire blacken,
Let the book close.
NỮ TIÊN TRI
Lại một lần
Tôi sẽ thu góp lại
Những mảnh hồn thất tán của tôi
Và nấu chảy
Thành quả cầu thủy tinh bóng loáng
Nơi đó – tôi có thể thấy mặt trời lóe sáng
Và ánh trăng mơ màng.
Tôi sẽ ngồi như một nữ tiên tri
Từng phút giây chăm chú
Nhìn tương lai đến gần và hiện tại ra đi:
Những bức tranh đời biến dịch
Trong đó, những con người xô bồ qua lại
Với dáng tự-thị nhỏ nhoi
Rất đỗi buồn cười.
THE CRYSTAL GAZER
I shall gather mysel into mysel again,
I shall take my scattered selves and make them one,
I shall fuse them into a polished crystal ball
Where I can see the moon and the flashing sun.
I shall sit like a sibyl, hour after hour intent,
Watching the future come and the present go –
And the little shifting pictures of people rushing
In tiny self-importance to and fro.
KẺ CÔ ĐƠN
Cứ để họ nghĩ rằng tôi yêu đắm say
Thiết tha cần đến họ
Dù tôi vẫn đi cô độc một mình,
Nếu điều ấy khiến họ vênh vang niềm kiêu hãnh
Thì có hề hấn gì đến tôi –
Khi tôi vẫn sung mãn tròn đầy
Như một bông hoa, như hòn đá.?
Họ đến hay đi thì cũng thế - chẳng sao
Khi tôi vẫn mãi là mình
Vẫn làm theo những điều tôi muốn,
Còn đủ sức leo lên đồi một đêm mùa hạ
Để ngắm những vì sao
Lấp lánh ở trên cao.
Trái tim tôi đã giàu lên cùng năm tháng
Và chẳng còn dại khờ
Xẻ chia với mọi người mới đến
Hay vội vàng nói ra những ý nghĩ
Thoáng qua đầu
Như những ngày thơ dại
Khi tôi chưa nếm trải cuộc đời.
THE SOLITARY
Let them think I love them more than I do,
Let them think I care, though I go alone,
If it lift their pride, what is it to me
Who am self-complete as a flower or a stone?
It is one to me that they come or go
If I have myself and the drive of my will,
And strength to climb on a summer night
And watch the stars swarm over the hill.
My heart has grown rich with the passing of years,
I have less need now that when I was young
To share myself with every comer,
Or shape my thoughts into words with my tongues.
Đỗ Tư Nghĩa dịch.
Mùa quỳ vàng Dalat. 1983.