PAN style="FONT-SIZE: 10pt; FONT-FAMILY: Arial; mso-fareast-font-family: 'Times New Roman'; mso-ansi-language: EN-US; mso-fareast-language: EN-US; mso-bidi-language: AR-SA">Gã Thợ Săn Từ Biệt
Từ biệt núi rừng Gã thơ săn buồn bã.
Lòng xót nghĩ, Những ngày trèo cây, bẫy đá Nhập vào đại ngàn Sống trong miền nhớ.
Quẩn quanh đồi, Gã dựng cho mình ngôi nhà sàn Cưới ngay người vợ núi. Hàng ngày nhai rau rừng, Bẫy chim treo khắp vườn nhà, Cho gần thêm tiếng hót.
Từ biệt núi rừng. Tiếng chim dường như chết. Gã cởi tung, Thả đàn chim về núi, Thả tiếng rên ám ảnh than, Thả hồn còn khắc khoải.
Từng một mình lội rừng, Chưa bao giờ gã sợ. Đành hốt hoảng bên đồi mộ giữa ban ngày, Chừng còn kinh hãi.
Hàm răng con chồn hoang bập sâu Đến bàn tay lìa bỏ. Đằng sau đôi mắt hực lửa, Bầy chồn con, cần chở che?
Từ biệt núi rừng Gã thợ săn. Ngày ngày đạp phải bóng mình Dần rõ một hình cây vẹo đổ.
Bi Kịch Núi
Người về miền tây Những đứa con lóng ngóng đợi nghiêng chiều Chúng vạch lá vẽ vòng xuôi xuống núi, Dõi đồng bằng nơi ba nó từng yêu.
Chỗ nó đứng mẹ đã mòn con mắt Đá đã mòn in dấu chân run, Cành cây mòn,nắm nhỏ nắm lớn. Lưu lạc buồn, cây giữ những hờn ghen.
Mẹ nó biết phận mình con của núi Làm sao so sắc với đồng bằng Những đứa trẻ ngẩn ngơ nhìn mẹ khóc Cảm ướt lòng,đánh đắm tiếng cười vang.
Miền tây người về, Bụng có đốt nung ran?
Những tấm lòng trên núi cháy.
|