Yoshimoto Banana (Nhật Bản). Nguyễn Quốc Vương dịch từ tiếng Nhật
Ngay trước lúc bước vào tuổi hai mươi phần lớn con gái đều đang ở vào thời kì đỉnh cao của sự liều lĩnh muốn cất giấu cả thế giới vào trong trí óc nhỏ bé của mình và tôi tất nhiên cũng là một kẻ như thế. Và thường họ cũng hay cảm thấy bực dọc hay bồn chồn vô cớ. Có lẽ vấn đề đó là do hoóc-môn gây ra. Tuy nhiên chính sự mất cân bằng hoóc-môn này cũng lại sinh ra sự nhạy cảm khác thường. Nó là thứ ánh sáng chỉ hiện diện trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi giống như cây cầu vồng rực rỡ bắc qua bầu trời. Và nữa điều người ta ít thấy là họ còn có thể đánh hơi được sự hiện diện của mọi người.
Tôi đang là sinh viên của khoa dược và mới chỉ vào khoảng tháng sáu thôi tôi đã cảm thấy chán ngấy trường đại học. Vào buổi chiều nọ tôi dạo bước trên đường về nhà với cảm xúc trống rỗng và băng qua công viên ngắm chiếc cầu vồng trên bầu trời cao đang mờ dần. Đột nhiên tôi có ý nghĩ rằng có lẽ mình sẽ không ngước nhìn trời cao như thế này trong một thời gian.
Dự cảm đã đúng! Vào ngày ấy tôi đã gặp người thanh niên hàng xóm mà tôi quen mặt ở công viên và bị anh ta đưa đi rồi bị giam lỏng và không thể về nhà trong một thời gian.
Tôi chỉ biết người thanh niên đó tên là Tajima là sinh viên sau đại học và đang làm thêm với công việc phụ giúp việc khai quật các di tích cho nên hàng năm anh ta có mặt 6 tháng tại Ai-cập. Anh ta có nước da rám rắng, gầy mảnh khảnh đeo kính, thuộc tuýp thanh niên làm nghề gia sư và có vẻ như là được nhiều cô gái yêu mến. Tôi đã từng có lần nghĩ: “chà! anh ta có đôi mắt mới đẹp làm sao” và mỗi lần gặp anh ta ở ngoài đường tôi đều cất tiếng chào.
“Chào anh”
Tôi khẽ cúi đầu và hồn nhiên cất tiếng chào. Anh ta hơi mỉm cười và cho biết hiện đang viết luận văn nên ra ngoài đi dạo để thay đổi không khí.
“Tháng trước ở đây có xảy ra vụ giết người đấy”
Anh ta nói.
“Nguy hiểm lắm! Em đừng đi dạo một mình. Có cần anh đưa về không?”
“Có cái gì để đảm bảo rằng anh không nguy hiểm nào?”-tôi nghĩ vậy nhưng im lặng.
“Thủ phạm vẫn chưa bị bắt sao hả anh?”, tôi hỏi.
“Ừ, cả trường đại học của mình cũng bị xét hỏi. Đấy là vì bọn mình hay ở lại phòng nghiên cứu vào ban đêm. Hơn nữa lại có cả những dụng cụ có thể chặt thi thể ra thành từng mảnh”.
“ Nạn nhân bị chặt ra từng mảnh ạ?”
“Hình như là như thế. Nghe nói chỉ còn đầu là chưa tìm thấy”
“Đầu…”
Những sự việc liên quan xảy ra từ thời điểm này thực ra là những điều dường như nên biết trước. Vào lúc ấy, khi tôi đặt tay lên cổ mình tôi đã đọc được số phận của bản thân ở vài tiếng đồng hồ sau đó.
Tuy nhiên trong công viên đang chìm dần vào bóng tối tôi đã so sánh đơn giản thủ phạm vụ án với người quen rồi đột nhiên lo sợ thủ phạm vụ giết người rất có thể đang ẩn trong bóng tối và nảy ra sự suy đoán đầy lí tính. Tôi lựa chọn việc đi cùng với anh ta. Anh ta nói con người không có thời kì phát dục bởi vì sự ham muốn của con người sẽ trỗi dậy ở một thời điểm nào đó trong năm. Khi mắt anh ta sáng lên có lẽ tôi đã đánh hơi được rằng mình đã bị quyến rũ. Giả sử như tôi là sinh vật hoang dã chắc chắn tôi đã tháo chạy. Một khi cảm thấy sinh mạng đang ở vào thế hiểm nguy. Nhưng tôi lại chỉ là một con người-một đứa con gái ngu ngốc nên tôi đã thuận theo lẽ bản năng. Giây phút đó là cơ hội duy nhất tôi có thể chạy trốn.
Nhưng muộn mất rồi. Thời điểm ấy cũng là lúc trong bóng cây tối đen chúng tôi đang dấn sâu vào thế giới bóng đêm nơi chỉ có hai người.
Nhà ở gần đây thôi, anh ta đột nhiên cất tiếng.
“Anh nghĩ rằng chúng mình không thể tạm biệt như thế này”
Mắt anh ta tỏ ra thật nghiêm túc.
Tôi hỏi.
“Ý anh nói là chúng mình hứa sẽ còn gặp lại nhau? Phải thế không?”
Anh ta hoàn toàn không phải tuýp người mà tôi thích. Chuyện trò hoàn toàn không hợp rồi cả sở thích cũng khác nhau. Nhưng khi đi bên nhau thì có cảm giác gì đó cuốn vào nhau…Chỉ thế thôi. Mối quan tâm chỉ có thế. Trong đầu tôi không hề hiện ra cảnh hai người hẹn hò ở trước nhà ga hay ở trong quán cà phê. Nghĩ mình thật ngu ngốc, tôi định bước đi.
“Đợi chút! Anh có thứ này muốn chỉ cho em xem”.
Anh ta nói vậy rồi ôm ghì lấy tôi trên lối đi tối om không một bóng người. Tôi ngửi thấy mùi khô héo giống như mùi của chiếc áo len đã cũ. Nếu như không đi theo, anh ta sẽ theo dõi và giết tôi cho dẫu thế thì sự việc sẽ kéo dài chi bằng làm cho nó kết thúc nhanh chóng. Tôi đã có ý nghĩ như vậy. Mà không, cũng có thể đơn giản là tôi muốn đi cùng anh ta. Vào lúc ấy cho dẫu thế nào đi nữa tôi vẫn muốn đụng chạm một phần cơ thể với anh ta. Cảm xúc mê đắm đã truyền sang tôi. Cảm xúc mê đắm ấy là thứ cảm xúc xấu xa-thứ mà tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ cảm thấy nhưng không hiểu sao nó đã chạm đến tâm hồn tôi.
Căn phòng rộng như một chiếc nhà kho và anh ta cho biết thực ra nó chính là kho chứa đồ của ông chủ đã được tu sửa lại. Trần nhà cao có cầu thang và cả gác xép đi kèm. Tôi ngồi lọt thỏm trong đó. Anh ta pha cà phê. Tôi chăm chú lặng nhìn đám hơi nước mờ trên cửa sổ. Trong căn phòng có vô số những món đồ trang trí kì quái. Có lẽ đó là những thứ lấy từ các ngôi mộ cổ ở Ai-cập…. Chum, lọ rồi những thứ giống như đầu mũi tên, tượng đá đầu cá sấu và cả những mảnh vỡ của đồ đất nung.
“ Anh nói là có thứ muốn cho em xem mà?”
Tôi lên tiếng.
Rốt cuộc, tôi thầm nghĩ, mình đã đưa ra một câu hỏi thật là ngớ ngẩn cho dù cả hai đều không nghĩ đến thứ gì khác ngoài thứ sẽ làm.
“Để sau đi”
Như thể đã nhìn thấu chỗ sâu kín nhất trong đáy lòng tôi, anh ta đẩy tôi ngã xuống chiếu.
Tôi không hề thích một chút nào từ vóc dáng, khuôn mặt lẫn cách làm tình dai dẳng giống như thể học từ các cuộn băng video của anh ta. Dục vọng anh ta tập trung vào việc ngắm nhìn hơn là việc đi vào trong tôi cùng những thứ khác và dường như trong đầu anh ta không hề có chút ý định nào làm cho tôi hứng thú. Sự dai dẳng làm cho tôi lên tới đỉnh trong vô thức vài lần nhưng đấy không phải là khoái cảm có được từ sự quan hệ thông thường mà nó là thứ ngất ngây có gì đó như là lệch lạc. Nhưng tôi không biết phải diễn tả nó như thế nào.
Cả cánh tay gầy một cách kì lạ, cả tấm lưng nhấp nhô, cả nơi đám lông rậm đến kinh ngạc, cả lông mi dài khi bỏ kính ra và cả những đám da rám nắng đều tuyệt vời một cách đáng ghét. Cả sự im lặng suốt từ đầu đến cuối cũng làm tôi mê mẩn.
Chúng thật giống như cảm giác vào ngày còn nhỏ tôi đi ra biển và thả mình nằm xuống mỗi khi những con sóng tràn tới vỗ vào bờ. Trạng thái những hạt cát chứa nước mềm mại đưa qua đưa lại dưới thân mình. Đấy là cảm giác thật sung sướng đê mê khi nằm ngủ bên mép nước cho dù biết rằng rồi thế nào cát cũng lọt vào trong quần áo tắm và gây nên sự rắc rối sau này. Khi cả thân mình chìm hẳn vào nước thì tôi có cảm giác ghê tởm nhưng mỗi lần bị sức mạnh của cát mềm quyến rũ tôi lại muốn dùng dằng ở đó.
Sau khi lần thứ nhất kết thúc chúng tôi trần truồng leo cầu thang lên gác xép. Tôi đã phải chiều theo ý thích của anh ta suốt cả đêm và không hề được phép liên lạc gì với bố mẹ.
Tôi non nớt nhưng đã có riêng cho mình tiêu chuẩn về tình yêu. Đấy là chuyện tôi sẽ cho phép hay không cho phép người ấy trong tưởng tượng cho dù người ấy đối xử thô bạo với tôi như thế nào đi chăng nữa. Ở đó nếu như tôi không thích thì cho dù mối quan hệ có tốt đẹp đến thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là bạn bè mà thôi. Và cho đến trước thời điểm này tôi đã định rằng sẽ chỉ yêu người mà tôi có thể cho phép làm chuyện đó mà thôi. Nhưng rồi ở đây chẳng có gì cả, cũng chẳng hề có sự cho phép và tôi chưa hề một lần nghĩ rằng có thứ quan hệ tồn tại đơn thuần vì sex như thế này. Tôi đã nghĩ rằng: “thế giới này còn có biết bao điều mới mẻ cơ mà”. Chúng tôi không hề nói một lời nào cũng không hề có sự gần gũi thân mật chỉ tiếp tục lần này qua lần khác. Tôi chỉ hỏi anh ta duy nhất một câu. “Lần cuối cùng anh có quan hệ khi nào?”, tôi hỏi anh ta câu đó vì tôi choáng váng bởi sức bền bỉ của anh ta. “Hồi còn là học sinh cấp ba. Chỉ một lần thôi”, anh ta đáp. À, thì ra là vậy, tôi thầm nghĩ.
Tôi rất muốn biết xem giờ là mấy giờ nhưng anh ta giấu đồng hồ đi và cửa sổ thì bị che bởi tấm rèm tối đen nặng nề vốn được dùng khi muốn biến căn phòng thành buồng tối. Sau khi ngủ thiếp đi rồi tỉnh dậy tôi uống nước suông và có ý nghĩ thây kệ đến đâu thì đến. Đương nhiên cả chuyện đi vệ sinh tôi cũng không hề có chút riêng tư. Có những lúc tôi đi trong khi vẫn bị ôm chặt và có lúc tôi són cả ra quần. Sex thứ không thể nào làm được trước mặt cha mẹ, anh em nhưng lại có thể làm trước mặt người mà hầu như tôi không hề biết mặt quả là điều kì bí. Thời gian càng trôi đi tôi càng có cảm giác rằng tôi đã sống kiểu như thế này suốt từ lâu rồi.
“Cái chuyện có món đồ muốn chỉ cho xem không phải là bịa đâu”
Sau khoảng 12 lần tôi nói rằng tôi phải gọi điện cho bố mẹ trước khi họ gọi điện cho cảnh sát, anh ta đột nhiên nói vậy rồi lấy ra một chiếc hộp dài, mảnh từ phía trong chiếc giá xếp đầy tài liệu ngăn nắp. Khi mở nắp ra thấy ở trong một xác mèo ướp nhỏ khô cong.
“Á…”
Tôi kêu lên
“Anh tự làm lấy à?”
Anh ta gật đầu. Tôi choáng váng. Bởi tôi hỏi câu đó nửa thật nửa đùa.
“Đây là con mèo cực xinh đã sống 18 năm đấy. Anh đã tự lấy hết nội tạng của nó ra rồi nhồi vào đó dược thảo có mùi thơm giống y như cách làm xác ướp của Ai-cập vậy. Anh không nói cách làm vì nó mất thời gian nhưng mà quả thật nó cần đến sự nhẫn nại và can đảm. Thực tế thì anh đã từng tò mò rằng liệu mình có thể tự tạo ra xác ướp không? Tuy nhiên nếu chỉ có cái đó thôi thì không thể làm được công việc kinh khiếp thế này đâu”.
“Công việc thật khó nhọc phải không ạ?”
“Đúng là khó nhọc thật. Có thể em nghĩ là khi tạo ra nó anh rất sung sướng nhưng thực sự thì đấy là công việc rất buồn bã, cô đơn và khó nhọc. Không cả muốn nghĩ lại nữa.Anh có ý nghĩ nặng nề giống như anh đã giết nó cho dù thực tế thì anh không hề giết”.
“Ừ có lẽ là như thế”
“Nhưng dù thế nào đi nữa thì anh vẫn muốn giữ lại. Cái hình dáng đó”.
“Em nghĩ nếu biết được kĩ thuật thì cũng có khối người khác muốn làm như thế. Cảm giác đó có khác gì cảm giác của những người làm thú nhồi bông hay làm áo lông thú đâu?”
Tôi nói. Lặng đi một lúc, anh ta đáp.
“Anh biết là em sẽ không gặp anh nữa đâu nhưng em có thể ở đây với anh thêm một ngày nữa được không? Em có thể gọi điện về nhà ngay bây giờ”.
“Không được đâu”
Tôi đáp. Xác ướp con mèo được cuốn trong tấm vải rất đẹp vẫn nằm yên ở đó. Khi đã nhìn rõ sự hiền lành và tính cách của anh ta, tôi không thể nào trở thành thú vật như đã từng trước đó. Cảm giác nhờm tởm dâng lên trong lòng tôi.
Mặc dù luôn bị cha mẹ nổi giận nhưng từ ngày nhỏ tôi đã có sự lạnh lùng như thế. Chẳng hạn như khi đến cửa hàng bách hóa tổng hợp và gặp nhân viên bán hàng nào đó quá kém không biết tiếp khách cũng không ân cần mời khách mua hàng khiến cho mẹ tôi từ bỏ ý định mua đồ, tôi liền buột mồm nói: “ Chà! cái anh bán hàng kia thật là ngu hơn cả bọ” và khi ấy tôi liền bị mắng: “Ai cho mày nói thế hả”. Mẹ tôi bảo như thế là coi khinh người khác. Tuy nhiên tôi đâu có cảm thấy tự hào khi khinh thường người khác. Chẳng qua lúc đó tôi thấy nhân viên bán hàng thực sự là như thế mà thôi. Giống như con bọ loay hoay không tìm thấy lối ra trong cái hộp tối mò. Lúc này cũng thế. Đấy là cảm giác rất thực. Tôi muốn bỏ đi bởi vì tôi muốn dịu dàng với người mà tôi không muốn kết giao.
“Tôi sẽ gọi điện về nhà”.
Khi tôi vừa lấy điện thoại di động từ túi xách ra thì anh ta liền cướp lấy và lấy chân dẫm nát.
“Anh làm cái quái gì thế!”
Tôi hét lên và hướng ra phía cửa nhưng anh ta nhào tới đẩy tôi ngã xuống và cố diễn trò ấy lần nữa. Không nén nổi nữa tôi vớ lấy bức tượng dài và mảnh gần đó đập thẳng vào mặt anh ta. Bức tượng làm bằng đất vỡ tan ra từng mảnh và khuôn mặt anh ta nhuốm đầy máu.
Khi nhìn thấy giây phút ấy khái niệm tình yêu vốn ngủ im trong tôi bỗng trào lên đỉnh điểm. Tất cả những người tôi đã yêu, tất cả những người rồi tôi sẽ yêu trong cuộc đời mình, những cảm xúc mà tôi và họ sẽ không bao giờ có thể sẻ chia - những thứ thể hiện sự tha thiết, đau đớn khôn nguôi - tất cả đã dâng đầy trong tôi ở vào phút giây đó.
“Xin lỗi anh! Em không biết phải nói sao!”
Tôi dang hai tay ôm chặt lấy anh ta và mắt thì đẫm lệ.
“Không sao, chính anh mới là người có lỗi”
Anh ta đáp.
Tôi sát trùng vết thương cho anh ta rồi gọi điện cho bố mẹ nói là do có việc nên sẽ phải đi xa hai, ba ngày rồi cúp ngay điện thoại. Và lần này tôi chui vào tấm chăn trên gác cùng với anh ta trong trạng thái gần như là tiến thêm một bước đến tình yêu. Chúng tôi vừa siết chặt lấy nhau vừa tránh sao cho khỏi đụng vào vết thương.
Cho dẫu thế thì thời khắc chia tay đã tới gần. Cả hai đều hiểu rõ điều đó.
Nửa đêm khi tôi thức dậy trong ánh sáng mảnh mai của những ngọn đèn ngoài phố rọi vào anh ta đã thức dậy. Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc bụng trần nơi tôi. Chăm chú. Như thể là nhìn thấu tận tim gan. Tôi thầm nghĩ. Anh ta muốn biến tôi thành xác ướp…thật kì lạ là tôi không hề cảm thấy sợ hãi. Và rồi tôi lại ngủ thiếp đi.
Và lần này khi tôi thức giấc thì trời đang mưa lớn. Tôi nói khi nào trời tạnh mưa tôi sẽ ra về và anh ta gật đầu. Máu ở những vết thương trên mặt đã khô cứng lại. Chúng tôi cùng nhau trải qua những giây phút cuối cùng trong tiếng sấm nổ vang rền.
Tôi không muốn nghĩ đến chuyện cha mẹ tôi đã giận dữ tới mức nào. Nếu như anh ta là kẻ giết người thì câu chuyện đã có cái kết thú vị nhưng không phải vậy kẻ giết người đã bị bắt sau đó không lâu. Một ông già bệnh hoạn đã giết chết người tình và chặt ra từng mảnh.
Từ đó về sau tôi không gặp lại anh Tajima lần nào trên đường nữa. Theo như đồn đại thì anh ta bị mắc bệnh sốt rét ở nước ngoài và sau khi về nước thì trở nên suy sụp tinh thần và phải thường xuyên tới bệnh viện.
Tôi tốt nghiệp đại học, trở thành dược sĩ và đi khỏi khu phố.
Một vài năm sau, anh ta xuất bản cuốn tiểu thuyết trinh thám lấy bối cảnh là Ai-cập, trở nên có một chút tiếng tăm và xuất hiện cả trên tạp chí. Tôi nghĩ cả cái này nữa cũng giống như một sự chuyển đổi hoàn hảo. Bởi anh ta thông minh, thích khảo cổ học và có những cảm xúc dị thường nên sẽ chẳng bao giờ trở thành người ấn tượng như thế-tôi lại có ý nghĩ ngạo mạn thứ có thể làm cho cha mẹ tôi nổi giận.
Anh ta kết hôn và vợ anh ta còn xuất hiện cả trên tạp chí ảnh. Khi ngắm tấm ảnh và nhận ra rằng vợ anh ta có vóc dáng khá giống tôi dù chỉ là nhìn qua trang phục, tôi cảm thấy đau mơ hồ sâu trong lồng ngực.
Tôi có một tình yêu bình thường, chúng tôi hò hẹn, ăn mặc đẹp đi ra ngoài và làm tình với nhau. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ có chuyện tôi cảm thấy ham muốn với ai đó tôi gặp trên con đường ban tối nữa. Đấy có lẽ là giây phút mà sự nhạy cảm khuyếch đại bất thường của tuổi trẻ đã biến sự tưởng tượng thành hiện thực. Mọi vật thông thường đều được tạo nên từ rất nhiều góc độ khác nhau. Nếu lấy tất cả đi và chỉ chăm chăm nhìn vào một thế giới thì mọi thứ đều có thể xảy ra. Vào buổi tối ấy hai người đã vô tình gặp nhau và trong thế giới nội tâm bất thường của tôi anh ta đã đáp lại bằng sức hấp dẫn hệt như thế và nó đã diễn ra giống như là phản ứng hóa học và cả hai đã bay vào không gian nơi khác xa thế giới hiện thực. Có lẽ trong cả hai đã có một sức mạnh cuồng nhiệt vận hành đến độ làm cho con người ta lạc lối.
Đôi khi tôi tự hỏi mình. Như vậy bây giờ đây cuộc sống với biết bao thứ gồm nhiều chiều kích này liệu có phải là thứ tuyệt đối đúng đắn và hạnh phúc hay không?
Vẻ đẹp của tiếng sấm tôi nghe vào tối ấy khi chúng tôi siết chặt lấy nhau trong chăn. Cũng rất có thể là tôi đã không thể thoát ra khỏi thế giới như thế.
Tôi tưởng tượng. Chẳng hạn như là mình bị biến thành xác ướp giống như con mèo. Rồi cái chết của anh ta với cái đầu bể nát bởi thứ tình yêu làm tôi nghẹt thở.
Nhưng không hiểu vì sao tôi không thể nghĩ rằng đấy là những điều tệ hại./.
Nhà văn Yoshimoto Banana sinh năm 1964 tại Tokyo. Cuốn sách đầu tay của bà có tựa đề “Nhà bếp”(Kitchin) xuất bản năm 1987 đã bán được 2 triệu bản và trở thành sách bạn chạy ở Italia năm 1991. Cuốn sách này về sau được dịch ra 28 thứ tiếng trên thế giới. Bản tiếng Anh được New York Times bình chọn là một trong những cuốn sách bán chạy nhất năm 1993. Sau “Kitchin” bà xuất bản một loạt các tập truyện khác như: “ Dự cảm buồn”(1988), “Bóng trăng” (2003), “Hồ” (2005)…
Truyện ngắn “Xác ướp”(Miira) của Yoshimoto Banan xuất hiện lần đầu trong tập truyện có tựa đề “Cơ thể biết rõ mọi thứ” do nhà xuất bản Bungei Shuju ấn hành năm 2000.
Gần đây nhất nhà văn Yoshimoto Banana đã được trao tặng giải thưởng văn hóa của Italia mang tên một hòn đảo ở Địa trung hải: “Giải thưởng Capri”. Theo dự kiến lễ trao thưởng chính thức sẽ diễn ra vào đầu tháng 7 năm 2011 tại đảo Capri. Giải thưởng này ra đời năm 1987 và thường được trao cho các sử gia hay các nhà thơ trong đó có nhà thơ giành giải Nobel: Derek Alton Walcott.