Tôi chưa đến Trà Vinh
Nơi Nh. Tay Ngàn cùng đi dạo với người yêu thời mới lớn
Nơi xứ sở của tình yêu và thơ ca nuôi dưỡng tâm hồn chàng
Nơi không thể không sinh ra người lãng mạn cuối cùng
Đã sống như một con người cô đơn
Giữa bầy ốc bươu vàng ngổn ngang mùa nước nổi
Đã chết như một nhà thơ
Trên hoang đảo lòng mình
Tôi lớn lên
Trong tiếng kèn trống xập xèng của vần điệu ngữ ngôn
Những câu thơ du dương ru ngủ
Những câu thơ không thấy con người
Không thấy nỗi buồn
Không thấy niềm đau
Nghe cay đắng một mùi thù hận
Không có yêu thương
Những câu thơ rơi vào quên lãng
Tôi đọc thơ Nh. Tay Ngàn nghe như có tiếng dội trong lòng mình
Không ai buộc cánh chim ở lại khi chưa tìm thấy bầu trời
'Un jour sans toi'
Thơ ca không dành cho cơm áo
Thơ ca là của nỗi đau
Tình yêu
Và niềm hy vọng
Khi mùa thu về ở Trà Vinh
Nh. Tay Ngàn đã mang tiếng hát bay vào vô tận