Giờ muộn,
những ghế bàn
phòng ốc lữ quán hoa lai dài trắng là
sự ngồi lại
một hơi kèn
một cổ họng
đóng bụi
có hôm thổi tung lên
phấn cũng trắng
mùa xuân một người còn nguyên nón mũ
về tới
nới cổ áo
*
là người từng mặt kiếng hơi nước, từng thở cố gắng
nhìn vào một chiếc nôi kiếng
đứa trẻ sơ sinh
*
không phải em sự nở nhụy
câu nói cổ làm phật lòng
chỉ là trái đất đã đếm trật
mười hai vòng quay
*
giờ muộn bà mẹ trẻ, mắt lục
nằm trong căn phòng
căn phòng xanh trắng
trong khu vườn
mọi cây cối đều cùng thiếp ngủ
trừ một cây bạch đàn
cây bạch đàn thức tới ba mươi năm sau
vì đứa trẻ sẽ về tới
hắn đứng trên bậc thềm
cách cây bách niên tám vòng xoay tròn
trong không khí loãng
*
màu xanh nhấc hổng chân
những nấc thang đi lên
và ba bước xuống
thấp
*
căn nhà hay căn phòng bệnh viện
người y tá đẩy nhẹ ống kim
đặt đứng dọc, ngang tầm
mắt
*
đã tạnh một ngày xuân sau vách
mà đêm hôm trước nước từ một chiếc mái hỏng
chảy như thác cuốn theo bao nhiêu
*
anh đứng nói câu chuyện thời tiết
ngọn đèn sáng trưng giữa phòng
*
mọi thứ tất nhiên đã thay đổi
có nhiều thứ đã hỏng
có những cái hỏng nghiêm trọng
lưỡi kim cắm vào cổ
không còn vein nào đủ mạnh
cần cổ tươm máu
người y sĩ đã đột ngột quên hết mọi sách vở
liệu pháp
hắn đi tìm những mảnh bông gòn sạch
*
kiên nhẫn nào, thời tiết là thứ không đổi
mưa không đổi, nắng
không đổi
những dối lòng
thán khí
*
căn nhà còn dư một chuyện nhỏ
một người mất chưa chôn cất
mang khuôn mặt của
*
giờ muộn
9-2011