Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.858 tác phẩm
2.760 tác giả
1.205
123.161.817
 
Thằng Đức
Trần Hà Lý Thái Bạch

 Hai người đàn bà thêm con vịt thành cái chợ nhưng ba thằng đực rựa cộng lại hóa ra trạm truyền thanh. Thằng Đức kiêm chức xướng ngôn viên chính thức của đài. Tôi và Đạo lãnh nhiệm vụ phát lại những tin nó đã phát cho mấy đứa chưa kịp nghe.

 

Công bằng mà nói: Thằng Đức là đứa có tài (chỉ tội là tài lanh). Với khả năng phân tích, đánh giá và bình luận thiên phú, chỉ sau quá trình “nghe kể lại” và “lén nhìn xung quanh”, nó có thể rỉ rả đưa tin mỗi ngày. Mà lại là những tin “bổ ích” cho người tiếp nhận. Lớp sắp thi, nó trình làng một loạt đề thi của khóa trước kèm theo bản phân tích về tỉ lệ đậu rớt của mỗi môn để cả làng biết mà đối phó. Giờ thi, tranh thủ giám thị đang đánh số báo danh, nó đưa tin về tình hình “thời tiết” của lão giám thị cho bọn tôi biết đường neo “phao” hay cứ tự lực căng buồm. Rảnh rỗi, nó rà danh sách lớp xem gần tới sinh nhật đứa nào để tính chuyện gom tiền “làm đám” cho đứa đó. Ở cùng phòng, biết thằng Đạo thích con Thúy, nó liền phát tín hiệu dùm để hai đứa dễ “bắt sóng”. Con Ngân, thằng Khắc “love” nhau, nó dũng cảm đưa tin để đám con trai trong lớp biết mà tìm đường rút lui…

 

Con trai hai mươi mấy tuổi đầu mà vẫn chưa có người yêu thì thật là phiền toái. Nói theo kiểu khoa học thì tâm sinh lý thằng đó có phần không được bình thường. Vì không có đứa con gái nào cho nó để ý nên nó dòm ngó lung tung chuyện thiên hạ, đặc biệt là với bọn nữ nhi. Tám tháng ba, hai mươi tháng mười hoặc sinh nhật các nàng thì khỏi phải bàn cãi. Còn những ngày thường nó vẫn cứ có mặt trên từng cây số để giúp các nàng từ việc lớn đến việc nhỏ. Không đóng dùm cây đinh, sửa dùm cái phòng thì nó giúp các nàng phát hiện ra mấy cái mụn mới mọc, tư vấn dùm kiểu tóc, tâm sự hoặc làm trò cho các nàng giải khuây. Cánh con trai trong lớp thấy vậy bèn phụ họa theo nó để được tiếng ga-lăng, vì con gái đứa nào chẳng muốn trở thành “cái rốn của vũ trụ”?!

 

Tôi không phải là thằng nhiều chuyện, rảnh rỗi vạch áo cho người xem lưng… bạn mình. Sở dĩ tôi phải kê khai lý lịch dài dòng của nó ra đây vì hôm nay là một ngày đẹp trời, một ngày trọng đại. Việc điểm qua đôi chút “giá trị sử dụng” của nó trong lúc này thì có gì là không đúng chứ? Nói gì thì nói, bây giờ tôi phải đi kêu gọi lòng hảo tâm của mấy đứa trong lớp để tổ chức sinh nhật cho nó. Ở chung phòng mà không làm được việc này thì tôi còn mặt mũi nào nhìn nó nữa?

 

Một hội nghị khẩn lại được triệu tập giữa giờ, chỉ khác một điều: chủ tọa lần này là tôi, chứ không phải thằng Đức.

 

- Hôm nay thứ sáu -  25/10 cũng là sinh nhật thằng Đức - Tôi dõng dạc mở đầu. Tối nay, đứa nào rảnh thì tám giờ ra chỗ cũ ngoài bờ sông, cạnh cầu ông Hóa chơi với nó. Có sáng kiến gì hay thì la lên để Vạn biết đường lên kế hoạch.

 

- Sinh nhật đứa nào thằng Đức cũng tổ chức, giờ mình làm sao cho nó cảm động đi! - Diễm lên tiếng.

Cả đám nháu nhàu bàn tán:

 

- Ừ, làm sao cho nó bất ngờ, nó khóc luôn đi!

- Thằng Đức mà khóc chắc trời sập!

- Tui làm nó khóc cho ông coi nha! Ông liệu mà kiếm cây chống trời…

- Tụi bây có mà nằm mơ. Miệng nó cứ khoe ba mươi hai cái răng thì làm sao khóc được?

- Ủa, mà sao nãy giờ không thấy thằng Đức?

- Thấy tụi mình tụm một đống ở đây, nó phải biết điều đi ra ngoài chứ. Sinh nhật nó chẳng lẽ nó trơ cái mặt ra ngồi dự?

- Chưa biết chừng! Thằng đó cái gì cũng biết, chỉ tội mỗi cái mắc cỡ là nó không biết thôi hà!

- Trời ơi, bớt tám dùm tui cái đi! Nói thằng Đức “chuyện nhiều” chứ tụi bây còn nhiều chuyện hơn nó nữa. Trở về vấn đề chính đi, sắp hết giờ rồi…

- OK. Mỗi đứa hùn mười ngàn như cũ. Được bao nhiêu tối nay mình chơi bấy nhiêu. Chủ yếu là vui!

- Đạo, mày lo gom tiền đi! Chút về phòng con Diễm tính tiếp. Từ giờ đến tối, thằng Đức có qua phòng đứa nào thì tụi bây giữ nó lại. Đúng 8 giờ, lôi đầu nó ra bờ sông nha. Giải tán!

 

7 giờ 30, quà, bánh, nước ngọt, đồ nhậu… đều đã sẵn sàng. Tôi tự hào vì cuối cùng mình đã làm được một việc có ích. Chỉ còn chờ mặt khỉ thằng Đức thò ra, mấy cái mồm chụm lại hát điệp khúc “Happy birthday to you” nữa là xong. Đúng 8 giờ, các “cử tri” buổi sáng được mời “bỏ phiếu” đã tề tựu đông đủ, lại có thêm cả những “cử tri” mới duy chỉ mỗi thằng Đức là không thấy. Bây giờ tôi mới chợt nhớ là nó đi từ sáng đầu tiết và không thấy trở vào. Sinh viên cúp tiết là chuyện cơm bữa, chẳng ai quan tâm làm gì. Cứ nghĩ nó la cà đâu đó rồi về, chứ đâu biết nó “vô trách nhiệm” với bọn tôi đến vậy. Chẳng lẽ mọi thông tin nó đều biết mà cái tin sờ sờ trước mắt thế này nó lại mù tịt? Cả bọn nhanh chóng tản ra đi tìm. Phần thưởng cho đứa nào lôi được thằng Đức ra là được đánh nó một trận cho ba má nó nhìn không ra vì cái tội quên trách nhiệm với bạn bè và với bản thân  nó.

 

9 giờ. Đồ ăn, bánh trái nằm la liệt mà thằng Đức vẫn chưa chịu xuất hiện. Mấy chiếc xe máy chạy đi rồi chạy về không làm tôi thất vọng. Bây giờ tôi tin là thằng Đức đã mất tích. Nó chẳng có người quen hay đứa bạn thân nào trong thành phố thì làm sao rời khỏi quận 2? Tôi chỉ còn biết kêu trời: Đức ơi mày ở đâu?

 

10 giờ. Chấm dứt một cảnh tượng hãi hùng xưa nay chưa từng thấy: bốn mươi mấy con người chờ đợi một người. Chúng tôi lặng lẽ ra về sau khi đã giải quyết xong bao tử. Thế là hết, bao nhiêu tình cảm bọn tôi dành cho nó giờ trôi tuốt xuống sông Sài Gòn. Tôi ngước nhìn bầu trời, nhờ có gió có trăng làm chứng, con đã hết lòng với nó chỉ tội nó không có phước để hưởng. Tôi ra về, mang theo bao tâm trạng ngổn ngang cùng sự tiếc rẻ của con Diễm: “Chắc chẳng còn dịp nào để nhìn thấy thằng Đức cảm động!”…

 

Tối chủ nhật, thằng Đức gõ cửa phòng, mặt nó khác hẳn mọi khi. Mặc dù đã hạ quyết tâm khi gặp mặt sẽ cho nó một trận nhưng nhìn bộ dạng nó lúc này tôi lại thôi. Không còn nụ cười nửa đùa nửa thật, tôi biết là nó có chuyện. Tôi kéo nó ra bờ sông để dễ nói chuyện.

 

- Mấy hôm nay mày đi đâu? - Tôi lên tiếng phá tan sự im lặng.

- Tao về quê!

- Khi không lại về quê?

- … giỗ má tao!

- Giỗ hôm nào mà về ngay thứ sáu?

- Thứ sáu 25/10…

- Cũng là ngày… - Tôi không dám nói tiếp.

- Mày thấy có trùng hợp không Vạn? Giỗ má tao, sinh nhật tao! Ừ, tao cũng chẳng biết tại sao lại có sự trùng hợp khốn nạn như vậy. Má tao mất khi vừa sinh tao ra. Ba tao - ổng không biết nên cười hay nên khóc khi hay tin mình được làm cha cùng lúc với tin vợ mất. 22 năm rồi… tao vẫn sợ ánh mắt của ổng… Tao sợ lắm… Ánh mắt nửa căm tức, nửa thương yêu… Tại sao tao lại có mặt ở trên đời? Tao…

 

Thằng Đức không nói được nữa. Cổ họng nó nghẹn đắng lại. Nó khóc. Tôi không biết dùng lời gì an ủi nên cứ im lặng ngồi nhìn. Một thằng đàn ông ngồi nhìn một thằng đàn ông khóc kể ra cũng thật vô nghĩa. Giá như đám con gái có mặt giờ này thì hay biết mấy. Sẽ chẳng còn đứa nào thắc mắc chuyện thằng Đức khóc ra sao, và tôi cũng bớt mặc cảm như mình có tội. Giây phút được mong chờ nhất hóa ra cũng chẳng sung sướng gì. Vậy mà tụi con gái cứ tiếc rẻ…

 

- Mày cười tao hả Vạn? - Thằng Đức lên tiếng.

- Không, tự dưng tao thấy tức cười. Hình như… tao bị lây cái vô duyên của mày!

- Chuyện gì nữa đây? - Nó đổi giọng.

-  Không có gì!

- Tao nghĩ con Diễm mà nhìn thấy mày lúc này chắc nó không bỏ công ngồi tưởng tượng ra để vẽ đâu! Mà thôi, bỏ qua hết đi! Mày về mở quà sinh nhật thì biết.

 

Thằng Đức đứng dậy, với tay ném hòn đá bên cạnh xuống nước. Hòn đá chui tọt xuống đáy sông mà không thèm dội ngược lại. Nó cười - Mày cứ coi như chưa từng nghe tao nói gì nha Vạn. Mỗi năm tao chỉ khùng có một lần. Mai tao lại là tao, là thằng Đức “nhiều chuyện” của tụi bây…

 

Sáng thứ hai, thằng Đức đến trường với bản mặt thường ngày cùng với cái tin “sốc hàng”: Con Diễm “love” nó! Bằng chứng được trưng ra cụ thể là bức tranh với ba bông hồng đã héo. Bức tranh con Diễm vẽ nó đang khóc vì sung sướng giờ được diễn giải thành “nàng Diễm đang nhớ thương thằng Đức”, còn ba bông hồng với lý lẽ “We love you” lại trở thành “Diễm love Đức”. Cả lớp được một trận cười nghiêng ngả. Tội cho con Diễm, cứ đỏ mặt vì không biết phải biện hộ làm sao với sáng kiến của mình. Nó tức tối rượt thằng Đức mà đánh. Thằng Đức vừa chạy, vừa nhe răng ra cười thách thức. Cứ nhìn thằng Đức lúc này, đố ai tin được đêm qua nó đã khóc. Tôi còn không tin được nữa là…

 

Trần Hà Lý Thái Bạch
Số lần đọc: 4325
Ngày đăng: 23.01.2005
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Nổi đau - Mai Bửu Minh
Rác biển - Vũ Hồng
Tiếng thì thầm trong đêm - Lê Minh
Tình bạn - Phạm Thị Ngọc Ðiệp
Vườn xoài ngoại ô - Phong Hân
Qua cơn bịnh - Anh Động
Suối nắng - Anh Động
Trên những con đường - Kim Quyên
Chuyện nàng Mimô - Trần Kim Trắc
Công an xã - Hồ Tĩnh Tâm
Cùng một tác giả
Cho một niềm tin (truyện ngắn)
Thằng Đức (truyện ngắn)
Cho một niềm tin (truyện ngắn)
Thằng đức (truyện ngắn)