Bài Ca Túp Lều
Tặng Huỳnh Hữu Hạnh
Nhà ta xưa dại bán dỡ tôn
Về lại phố dựng túp lều mái lá
Ai hỏi đến cũng dễ tìm em ạ
Nhà ta ngay đường xe lửa - mặt tiền
Đêm dầm dề cơn mưa dột triền miên
Anh chống mái che cho con khỏi ướt
Máng xối rách cũng hứng đầy lu nước
Nơi em thèm viên gạch đứng rửa chân
Nửa đời người lỡ đeo mộng vào thân
Nay gió núi mây trời thôi lỗi hẹn
Đêm thức dậy vẫn không ngừng xao xuyến
Tiếng còi tàu thúc giục nỗi vu vơ.
Nơi túp lều ta sống trọn bài ca
Kẻ nối khố đắc thời nay ngoảnh mặt
Bạn hành khất chiều mang đờn đến hát
Giở nắp vung chia chén gạo vơi đầy.
Dựng túp lều ta còn đủ hai tay
Điều may mắn đâu dễ gì có được
Cũng có lúc anh mơ mình chức tước
Để thẹn thùng giấu mặt tựa vai em.
Nơi túp lều ta đã sống bình yên
Muối dưa cải đùa câu: sông có lúc
Niềm ảo diệu chỉ mình em hay được
Khi gió lùa vách trống dội lòng thơ.
( 1976 )
Tiếng Hát
Tiếng ai vừa hát dưới sông xa
Lơ lững đêm thâu bóng nguyệt tà
Khi cao, ngăn ngắt trời xanh thẳm
Khi dịu, đem mây phủ trước nhà
Khi nhanh, tăm tắp buồn sương dậm
Nằng nặc mây trời không muốn sa
Khi đi, dìu dặt cây nghiêng gió
Khi nhẹ, đầu nguồn nước chảy ra
Tiếng ai hát dưới trời thiên cổ
Không có trăm năm, chẳng một ngày
Đằng đẳng nghìn năm, buồn cổ độ
Ta về, nước lạnh bóng trời mây
Ai đi, khói cũng chìm trong mộ
Tiếng hát nhân gian rụng những ngày
Sóng xa xuôi chảy những vầng trăng
Bay bỗng xa xăm, biệt cánh bằng
Những vì sao nhỏ u linh quá
Mới mọc cùng ta chưa nói năng
Mới ôm trời đất mơ đôi ngả
Mới chết trong lòng ai cách ngăn.