Trăng Biển
1. Một vầng trăng từ đêm ấy nhô lên
Biển nở một đóa hoa vàng rực
2. Đêm hôm ấy bầu trời lót kiếng
Hơi thở nồng nàn của biển bên tôi
Biển mát rượi làn da con gái…
Trăng tắm vừa xong
Quẩn quanh một làn sương như voan mỏng
Mây rút hết về chân trời
Biển yên lặng mà lòng mình nổi sóng
3.Trên bải cát lõa thể
Tôi cõng trăng chạy suốt đêm
Biển tràn ngập tôi
Đêm hôm ấy…
Cơn Lũ
Rồi phút giây ngắn ngủi sẽ qua đi
Em lại một mình trở về với biển
Tôi lại một mình về trong cơn lũ
Lũ đồng bằng lâu dứt lắm em ơi !
Cơn lũ đã qua nhưng vẫn còn cơn lũ
Chẳng bao giờ chịu rút khỏi lòng tôi.
Hoang Đường
Như trái đất ngày chưa tìm ra lửa
Trên than hồng rực rỡ phiến môi em
Ta đốt cháy một đời thanh củi nỏ
Nay tro tàn còn vất vưởng trong đêm.
*
Khi lửa tắt và núi rừng sụp đổ
Bóng ta dâng ngập cả một trời sương
Đêm u uất hồn ta như dáng khói
Thẩn thờ trôi trong bóng nguyệt hoang đường.