Chân dung ngày
Bừng thức trong đêm
tôi chớp ghi dòng dòng giấy trắng
sáng hết xăng
cuốc bộ .
Bạn yêu thơ mập mờ công sở
khói thuốc bay cánh quạt vù vù
không dám gõ :
-Alô ! Ông đang ở đâu ?
-Lộc Đại !
-Mình tìm đến
bài thơ mới đây !
-Tớ đã đi !
-Chào nhé!!
Ghé tìm nơi bạn xưa làm sếp
( mấy mươi năm tịch bóng quê hương )
sau cánh cửa ôm chồng Dự án
sắp mãn nhiệm kỳ trông đến mà thương
-Alô ! Ông đang ở đâu ?
-Họp Hà Nội ,trên đường !
-Xin chào nhé !
Quán vỉa hè xập xình xanh đỏ
người ta say vé số ghi đề
chàng viên chức mánh mung rời ghế
thuốc ngậm mồm nghiên cứu Cà phê
bọn trẻ đánh giày tay chỉ xuống
ê ê !
bà cụ ăn mày tay ngửa trời…
Tôi như người có lỗi
đọc câu thơ thay chút lì xì
bọn trẻ đánh giày : Hay !
bà cụ ăn mày : Buồn quá !
Ngày ngày trôi rạc bóng chiều sang
lá Thu rơi ru gió bẽ bàng .
Mơ Đêm
Tôi mơ đêm qua
bay dưới ánh sáng cung trời Đao Lợi
nhờ đôi cánh Từ bi kẻ chúng sinh khốn khó cùng Thơ
Các vị thần ở cõi Ta Bà
các đại Qủy vương ở cõi Ta Bà đang họp
họ nhìn khủng khiếp !
Âm thầm bay không lời tiễn đưa
đến hằng hà vô số Thế giới
( vĩnh viễn xa chốn Ác đạo từ nay
ngày sa đọa màu yêu thuở ấy. )
Một Thế giới toàn đàn bà
giông giống những người đàn bà Trái đất
họ nói lời Vi diệu
họ nhìn hốt hoảng
như nhìn kẻ tội đồ
như người Trái đất sợ Si đa sợ Hủi
tôi bay…
Một Thế giới toàn đàn ông
giông giống những người đàn ông Trái đất
họ nói lời Vi diệu
họ nhìn chối từ
nhếch mép
( có lẽ họ nhận ra từ đâu ?)
Trên đôi cánh Từ bi kẻ chúng sinh khốn khó
tôi bay cùng Thơ
không biết giữa Thiên hà có người Hành tinh nào thân thiện
còn Hành tinh nào bày tỏ niềm yêu ?
Tôi bơ vơ Vũ trụ
cầm tờ Thơ thả sáu tầng trời
gửi nền Văn minh ngoài Trái đất :
- Hành tinh Xanh yêu Tự do
Hành tinh Xanh quý từng hạt máu !
Tôi nghe những lời Vi diệu
giọng những người giông giống đàn bà
giọng những người giông giống đàn ông
- Đừng lừa dối !
Giữa không gian hoang hoải sắc chiều
bao Thiên thạch giã từ Thế giới
vun vút lao
ngợp lửa
( một Mặt trời trong muôn ức Mặt trời tắt vỡ )
đỏ rồi đen
như bóng tối .
Đêm mơ
Thế giới được giải thoát
hừng hực cháy
tôi rơi về bên đỉnh Tu Di
được chở che bởi trăm nghìn Vầng mây sáng rỡ
Vọng Từ Vũ Trụ
Giữa Vũ trụ vô biên
em – Hạt bụi siêu nhỏ
lang thang
lang thang
khoảng cách em đến anh mấy nghìn năm ánh sáng
anh có nhìn thấy chăng ?
Em va vào anh
vận tốc nghìn độ lửa
thành thiên thể khác
phiêu lãng không không gian không thời gian
ngùn ngụt cháy .
Em tang bồng lập trình thân phận
hoang phế anh…
Ôi ! Vũ trụ vô minh mười lăm tỷ năm trước
hạt bụi siêu nhỏ không ánh sáng không ai biết
em vầng trăng khuyết
ánh sao khuya
đêm nguyệt thực
một tro tàn trầm tích tươi mươi .
Hãy đến cùng em anh hỡi !
dẫu bóng đêm tăm tối nghìn trùng
dẫu muôn lời đồn đại cách ngăn
dẫu Vũ trụ ngồn ngộn lỗ đen
anh hãy đến
lấp em
nhen em
sâu thẳm
khát !