Lục lọi
Không hề báo trước
cuộc chia tay bình thản đến ngỡ ngàng
thách thức
quăng từng vốc nắng vào sa mạc
liệng từng bụm gió vào thảo nguyên
ném vào đông từng bông tuyết xếp hàng chở lạnh
tàn phai gió một chiều mơ hồ
nụ cười còn vọng lại
miên man lối gió ướp mình
lạnh
rời nhau
chiều khỏa ướt tấm drap thời gian úa nhàu
nặng
Ai cầm linh hồn vắt
giọt nước trong veo rơi mặn chát bờ môi
ai giải mã bức tranh toàn cảnh con đường một chiều
đèn mù ngột khởi
Trong đống hành lý quá tải nàng thanh xuân ngập ngụa
lục lọi cô đơn
chỏng chơ
tiếng cười
điềm nhiên giam tất cả vào có thể
lục lọi đêm nay
chẳng biết có đêm nào
còn đêm nao
Dốc ngược
Nỗi nhớ khoác áo tơi qua truông
mưa
đời lạnh ướt một phía riêng
đêm ngược mùa
những lông mi cắm ngược giấc mơ
đêm cắn vào bóng tối dấu răng
đối thoại những cột kèo
trĩu nặng
nẩy đêm
Đêm khoắt khuya không đom đóm
bàn chân dắt vị mặn thời gian rì rầm lau lách
vỡ giọng gọi phương nào cũng trĩu trĩu phù sa
tiếng khua bờ xuôi ngược dòng trong đục
”tháng nước” - nước ngập trắng đồng
trăng đói mùa khum tay bắt gió
lũ cò trắng phau cắn vào đêm kèn cựa
Cựa mình. Đêm
Nợ làng chiếc lưng còng như tàn cây cổ thụ nghẹo cổ buồn ca Dạ cổ hoài lang
màu ký ức im lặng dốc ngược vào đêm
dốc nhớ
đánh cược ngày sau
Thứ bảy khất thực
Thứ bảy, biên niên ký
ghi một dày vò nhớ
muốn phóng thoát tình yêu và những hệ lụy
muốn cứu chuộc cái bản mệnh như nhiên
định phận, sắc màu vàng vọt giữa
phức điệu sáng - tối
Thứ bảy mưa
Cứ đều đặn phổ vào tâm tư chùng thấp một ảo giác rỗng và cô đơn
nhọc nhằn suy vi
âm sắc bi thiết bất chấp giới hạn xưng tụng yêu thương
Khi không gian tâm hồn trống rỗng, con người bất lực trước nhục thể,
những con buồn quất thẳng vào mặt không thương tiếc, bắt ta nhìn lại
bóng dáng đêm khắc kỷ
len qua khe cửa xúng xính nhảy vũ điệu ngược chiều nhớ
Thứ bảy, với không gian đa chiều
một tiếng ho khan cũng nảy lên cả mùa ký ức
xin một lần cắn rốn
làm của hồi môn cho đôi chân thời gian.
bơi qua ngày định phận
Chấp tay trước lời buồn - rần rật nhựa sống lưng
tật nguyền lom khom cõng quả tim anh
Thứ bảy
ép quả tim cho tiếng khóc rụng xuống thềm
rách bươm ngực
đêm cũng rụng trên tay người
khất thực
Núi lửa
Đằng sau cánh đồng
lòng núi
mô đất khóc
giọt nước mắt nóng truy đuổi những dấu chân
Tháo chạy
lũ chim trốn
sau chiếc mặt nạ đêm bí ẩn
kỳ nhông đổi màu hổn hển gọi
cảm quan sơ khai về vũ điệu bầy rắn
dòng suối lửa khoả lấp mầm mầm xanh
Bằng bước phi nước đại
thời gian không trưa, không bình minh, không hoàng hôn
rơi vào giờ thứ 25 của cảm thức
ngợp ngời
những đám mây ngũ sắc pha lê giả ngọc
và cái nhìn của biển sũng ướt các vì sao
núi lửa phun trào
để tái tạo hồng hoang
hòn sỏi bản mệnh bến mê mơ khởi thủy
không toan tính, hận thù
giấc mơ loài người
buổi hừng đông
sáng thế
Bụi của lửa biến thành chiếc cánh bay lên
không dấu vết
Nốt trầm
Về thôi, con đường im - dốc vắng
bóng đêm đang tận cùng rớt xuống ven đồi
nỗi niềm đã leo lên mấy tầng tháp - tung hê vết nứt
trái tim còn trong gió buốt thênh thang
đêm khum nhìn thành phố ngủ yên - ngồn ngộn sự thật
quất, quẫy
chọc thủng bóng tối
con dơi đụt mưa dưới cánh sầu - hút gió
tìm gì trong lặng im, tôi
khối màu bức tranh tĩnh vật
cọ là tâm thức, giấy là thị phi, sắc là ảo vọng
Tôi đang tìm gì trong bóng tối miên man
một buồn đen mây giục phía chân trời
và gió loạn lá vàng đang trút đổ
những yêu thương dồn lên vang vọng
Khép mình lại trong cô đơn - làm khách lạ với chính mình
đâu
khuông nhạc nhớ
khóa sol anh cầm giữ những biến hóa đầy ngẫu hứng
em những ẩn ức độc thoại
em
một nốt trầm
giấu nước mắt