Khi xa em đêm nay
Tôi thấy những hạt sương
chết trắng
môi trăng run
Những con gió bò long cong lướt thướt
qua bờ vai
Em bước đi xe rùa
Quay lại đôi mắt ăn trộm
chiếc khăn tay
Bay như vạt mây cuối
Tôi lừ đừ nhặt những hạt sương sống sững sờ
Vứt vào họng
Những hạt sương chết trắng ngày càng nhiều hơn
đè nặng
cả hành tinh trên lưng
Em vẫn bước qua khóm trăng già
Tôi thấy đêm hiện ra màu sơn nước
Lỏm bỏm trộn với sương non pha chút trăng xanh giọt thánh thót
Chẳng có gì chia chác hối tiếc
như những hạt sương chết trắng
tình yêu chúng mình ngợi ca tôn thờ
Trong nháy mắt
vô biên rực rỡ đất trời.
Khi xa em đêm nay
Những kẻ yêu nhau thường buồn ngủ
Đôi tay thức đôi chân thức
Đêm đẻ ngược
Sự thông thái giết chết dòng sông
Em theo chồng
Mang theo những đóan định mất còn
Để thoát hình mắm nêm và bia miệng
Đi qua những bức tường của đêm
Lộ diện một lâu đài mờ xa một hơi thở
Em chính em cái giếng cạn đầu làng
Sợi dây thun ngắn
Đắng lòng như mè không ra trái
Như mùa xuân không hoa
Cuộc bay trốn của con én bôn ba
Đêm nay em xa
Dòng Ea Nao xoay hướng
Thời gian xoay hướng
Ánh mắt xoay hướng
Chẳng còn tròng
Khi xa em đêm nay
vầng trăng hói
vô duyên cười như gã say
tôi lướt qua phía trước
một nghĩa trang dài thức dậy
hàng vạn thân thể pha lê
khỏa thân
gõ vào đầu tôi nhác chiêm bao
trong một tòa nhà không có ngói
vách làm bằng răng nanh
có một con khỉ cầm quả chuối
tôi bần thần như một tên vô lại
trượt theo ý nghĩ vầng trăng hói
em có bốn chân bốn tay bốn mắt
giả vờ như tảng đá voi cười
khi biết
đêm nay có một người che mặt
quỳ xuống trong veo.