tôi không còn làm thơ được nữa
nữa không tôi còn làm thơ được
thơ còn làm được nữa tôi không
thơ tôi không còn làm được nữa
thơ tôi chết chậm
với nỗi buồn màu tro
đừng nhìn nghiêng
vì một nửa nụ cười đi vắng
phải không Lê Vĩnh Tài?
nơi đây, mùa đông treo từng chùm mây bạc
quần tụ dưới những chiếc quần lót sặc sỡ trên dây phơi từng khuôn mặt
những khuôn mặt sặc sỡ dưới dây phơi
dây phơi nỗi buồn
những nỗi buồn không có địa chỉ
tôi đã bỏ chiếc quần lót của mình lẫn vào nơi nào đó trên chiếc dây phơi
và nghĩ về sự giải thoát
nhìn ngắm 365 ngày trôi qua
trong một ngày mưa ảm đảm
những chiếc quần lót phấp phới
những khuôn mặt phấp phới
tôi cũng phấp phơi
nhưng không còn làm thơ được nữa
vì sự giải thoát
chỉ dành cho những nỗi buồn có địa chỉ
kinh nghiệm rút ra:
đừng nhai mãi, nhai hoài, nhai miết, nhai kĩ, nhai nhaiiiii…i một điều gì
chẳng hạn như:
mẹ: con buồn vì em
bố: bố đừng làm mẹ buồn
bạn: mi là đứa ích kỉ trần đời trần kiếp
một người mang tên cũ rích: em thương anh
nhé: không nhai nữa
những khuôn mặt mốc hết rồi
chiều nay muốn cắt phăng mái tóc cũ
và lấy chiếc quần lót cất biến vào chiếc hòm nơi gác xép tháng Mười
đừng hỏi vì sao cô gái buồn