Xuân Xa
Vác nhành mai xứ lạ về quê
sợ thiếu sắc vàng sau mùa bão lũ
là lo thôi
chứ phù sa thừa đủ
hoa cải quê mình
rợp ngát sân xuân
Ngày ra đi
bỏ quên trên bậu cửa
tiếng ểnh ương kêu
hoa súng nở màu
chưa chải kịp tóc tre cười trong gió
chưa vớt trăng khuya
rớt mặt ao nhà
Ngày ra đi
hẹn một xuân xa
đêm trở giấc
gượng cùng em chia tuổi
ở quê xa mẹ còn co duỗi
cả một đời chưa hết bờ mương
có những chiều dõi mắt một phương
khói rạ
sương chiều
dâng sóng
Vác nhành mai rời khỏi cơn mơ
quay nhìn dấu chân
ổ gà vấp ngã
về
về tắm sông quê
tắm nắng sân nhà
hoa cải quê anh
ngẩng đầu
mở mắt
thêm ánh vàng
lan ấm
những mùa sau.
Phía Lục Bát Xuân
Bỏ nghiêng
Phố Thị
chiều nay
Bên hiên Chùa cũ
gỡ trầy
nắng Xuân
lưng trời chỉ rối
bâng khuâng
Sợi đan phía núi
sợi rưng rưng
chiều
Em ngang
Lót gót
nhiễu điều
Nghiêng vai
Tôi
Cõng nắng chiều
Xuân xưa
Dường như
Còn
Xót
giọt mưa
Bóng tôi
vừa
động
nhành thưa
mai vàng .
Cuối Cùng Anh Gặp
Ngắm cùng em bức tranh sao mọc
hồn nước trong
uống ngụm trời
cười lau cỏ triền sông
vui vũ hội côn trùng
Nhưng chỉ là giấc mơ
giấc mơ thôi, khoảnh vườn ấy
muộn rồi
thành phố rung lên trong sương chiều
đâu bàn tay vịn hờ trăng nghiêng
miệng thì thầm giữa lặng yên
mắt mệt nhòa bức tranh cũ
anh lãng tìm phía trước ở sau lưng
Anh tìm về
nơi có bờ giếng trong và chùm hoa dại
bất chợt
anh nhìn thấy
một chấm son trổ dại trên bờ xanh rêu cũ
nơi ẩn náu cuối cùng anh gặp
mùa xuân.