bài thơ nhặt từ vỏ bao thuốc lá
● tặng trần tiến dũng
thơ tôi
giống như một phiên bản lậu
bạn sẽ tìm thấy nó tại cửa nhà buổi sáng
với các bức ảnh chụp dán vào
và những dòng chữ quên dấu chấm câu
có mùi như đất
bài thơ nhảy múa dưới gan bàn chân
các rung động âm nhạc trở thành vần điệu phong phú
và những từ ngữ
chỉ đơn giản là khoảng trống
để cơn gió đi vòng quanh
trong tiếng rền rỉ của máy bay phản lực
bên dưới bầu trời trống hoác ngọn lửa rách
bài thơ là những mảnh ám ảnh
một bản vá bất ngờ của màu xanh
một chiếc xe chở nghi lễ của mình
tắm rửa bằng mùi hương cống rãnh
một cảm giác về cái đẹp
mạnh mẽ và không thể phá hủy
bên dưới những gầm cầu ngập ngụa
bóng tối đô thị với các tòa nhà cao chót vót
máu đang chảy ở đó
cho dù chúng ta ngủ hoặc chết
giữa sự im lặng và thờ ơ
nơi ngôn ngữ bị bỏ đói
thơ trở thành giọng nói tường thuật
bay đi từ bản năng của côn trùng
bài thơ mất tích trong đám lá cháy nâu
như những con bướm đêm bước xuống
thi sĩ là nòi thấu thị
● tưởng nhớ thi sĩ diễm châu
đó là thế giới?
tiếng gầm rú của đống đổ nát
nuốt buổi bình minh
một người nào đó ngủ một mình trên băng ghế công viên trống
không có gì ở phía bên kia giấc ngủ
ngoại trừ con chó và bóng tối
không có tiếng nói khác
không có linh hồn khác
đôi môi bị khâu đóng
như thể mỗi âm tiết có vị máu
những câu thơ đi một mình qua đêm
thế kỷ đầy gai nhọn
người đàn ông bên ngôi nhà trống rỗng
ngửi thấy mùi chết trong đám mây buồn ngủ
ông đã uống cạn chén đời
thời gian chạy nỗi buồn sưng húp
bay lẫn vào đêm đen
đôi cánh rã rời hy vọng
những gì ta yêu những gì ta đã mất đi
giản dị và bất chợt