Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.858 tác phẩm
2.760 tác giả
1.230
123.153.712
 
Làng người Kinh /Tỳ bà đêm mùa đông Beijing / Lá phong bay ngang mặt
Nguyễn Linh Khiếu

Làng người Kinh

 

không trong lãnh thổ Việt nam đã mấy trăm năm

sừng sững làng người Kinh bên kia bên giới

vẫn giọng nói dáng hình nụ cười áo dài nón trắng

vẫn cây đa mái đình hồ sen bán nguyệt tươi tắn gương mặt thiếu nữ Kinh

 

ai như mẹ ta một gánh rau muống bán dạo khắp làng

ai như em ta bên vỉa hè quầy nước dừa mát lành giải khát

ai như anh ta vắt vẻo xích lô thắc thỏm chờ khách nơi ngã tư đường

ai như bố ta cùng các lão nông phơ phơ tóc tiên bên bàn cờ tướng

 

làng người Kinh lênh đênh trôi dạt mấy trăm năm trước

hay mới trôi dạt thôi số phận của đất đai hay số phận những con thuyền

số phận của biển cả số phận của ngư dân hay số phận dân tộc

những câu hỏi du dương sóng nước thiên di mây trôi gió nổi

 

ngoài lãnh thổ Việt nam làng người Kinh vẫn của người Kinh

trong lãnh thổ Việt nam làng người Kinh biết đâu không còn của người Kinh nữa

thiên nhiên hay thất thường số phận hay trớ trêu là lịch sử hay lầm lỡ

soi bóng hồ bán nguyệt gương mặt em sen hồng thời thiếu nữ.

 

Guang xi, 7.2011

 

 

Tỳ bà đêm mùa đông Beijing

 

bay lơ lửng trên vòm trời đỏ

đêm mùa đông băng giá Beijing thánh thót tỳ bà

không gian ngưng đọng thất thần đôi mắt chúng sinh

trong vòm trời quả trứng đỏ tươi như máu nàng đang hát đang khóc hay đang gọi mùa xuân

 

tiếng tỳ bà bay bổng trong gió gào cát bay tuyết băng trắng xóa

sự sống chỉ còn trong đôi mắt ai

là nghệ sỹ là giai nhân hay nàng là kỹ nữ

trong vòm trời đỏ có khác gì vẫn ngàn năm tức tưởi khúc tỳ bà

 

bay lên bay lên bầu trời đỏ tươi như máu

tiếng tỳ bà ngân nga bao thời đại huy hoàng

tiếng tỳ bà ngân nga bao thời đại chiến tranh loạn lạc tối tăm mục ruỗng

mọi thời đại đều sụp đổ chỉ có nàng và tiếng tỳ bà xa hoa lộng lẫy vĩnh hằng

 

là nghệ sỹ là giai nhân hay nàng là kỹ nữ

tiếng tỳ bà chới với bay lên đêm mùa đông gió gào cát bay tuyết băng trắng xóa Beijing

còn âm nhạc nghĩa là còn hy vọng.

 

Beijing, 20. 12. 2010

 

 

Lá phong bay ngang mặt

 

1.

 

chấp chới những lá phong bay ngang mặt

bên dòng Spree êm đềm chầm chậm vào mùa đông

lấp lánh ánh vàng kiêu xa buổi chiều xứ người biền biệt

ta biết em đang sống ở thành phố này

mấy mươi năm rồi không gặp

làm thế nào em quên người đàn ông nhỏ bé một sớm xuân

 

ngước lên những chóp nhà thờ lạnh buốt

ta biết em đang ở đâu đây trong thành phố rực rỡ nhan sắc lá vàng

rực rỡ những sắc màu xa hoa náo nhiệt

bao nhiêu năm chỉ mong một lần đến nơi em sinh sống

ngắm lại khuôn mặt thiếu nữ ửng hồng thánh thiện ánh nắng sông Hồng

bầu bĩnh mơn mởn một sớm đầu năm

 

2

 

ta đã đến rồi đây thành phố của em

bên dòng Spree chiều đông những chiếc lá phong bay ngang mặt

bay vô tận rực rỡ vàng những lá phong số phận

rực rỡ mặt đất rực rỡ bầu trời

tuổi trẻ ra đi không bao giờ trở lại

tình yêu ra đi không bao giờ trở lại

những chiếc lá phong bay ngang mặt rực rỡ chân lý đời người

 

như thể gần gũi những góc phố những con đường thành phố xa xôi

có thể em ở trong khu phố kia

có thể sớm hôm em vẫn đi về trên Đại lộ Bồ đề xanh mướt

vì sao cứ nặng lòng với mối tình ngày ta còn trẻ

vì sao cứ băn khoăn lo lắng về người thiếu nữ ta yêu bên sông Hồng

 

3.

 

em đã ra đi biền biệt bao nhiêu năm

chẳng hiểu vì sao chưa bao giờ em trở lại

trở lại thành phố của chúng ta

trở lại những mùa hoa đào sóng sánh

trở lại một thời hồn nhiên nông nổi

trở lại hình như không bao giờ có thể

đời người như cây phong mỗi năm một lần lá vàng bay lã chã

 

ta đã vơ vẩn trong đời như một thi nhân

ta đã loạng choạng trong đời như một kẻ thất tình

ta đã có cuộc đời của ta

em đã có cuộc đời của em

mấy mươi năm không hiểu thế nào là hạnh phúc

em có hiểu hạnh phúc thế nào không

thời gian đằng đẵng rụng rơi những nỗi buồn

 

4.

 

ta đã đến thành phố của em

một mùa đông lạnh buốt một mùa đông băng giá

lấp lánh những lá phong cuối cùng bay ngang mặt

tiếng chuông nhà thờ ngân nga lãng đãng hoàng hôn thẫm bạc

ngân nga bóng dáng những ngày xa

những gì có với đời mình chỉ là khoảnh khắc

những gì không có với đời mình chỉ là hư vô

 

bên dòng Spree dịu dàng chầm chậm vào mùa đông

em đã ở thành phố này bao nhiêu năm ta không nhớ nữa

chúng ta đã có những ngày mơn mởn ửng hồng bên một dòng sông

chúng ta đã có cuộc đời của mình

lấp lánh những lá phong cuối cùng bay ngang mặt

những chiếc lá phong số phận rực rỡ một mùa đông.

 

Berlin, 20. 11.2011

 

 

Nguyễn Linh Khiếu
Số lần đọc: 1918
Ngày đăng: 19.02.2012
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Mùa Xuân Đi Qua - Nguyễn Văn Tao
Mặt trời xanh - Trần Kỳ Phương
Đêm - Trần Thị Thu Hà
Chiều Val De Marne. - Đỗ Nguyễn
Định Nghĩa Nỗi Đau / Đi Qua Rồi - Vĩnh Thông
Giun đất danh và phận - Trần Hạ Tháp
nếu mẹ muốn khóc - Nguyễn Đăng Trình
lạc ở sài gòn - Du Nguyên
Quên tên /Câu lá khô /Cốc ngày - Miên Di
Hoa Tím Thì Thùng - Cẩm Loan
Cùng một tác giả
Ngựa biên (tạp văn)
Miền yêu -1 (tạp văn)
Miền yêu -2 (tạp văn)
Phồn sinh (nghệ thuật)
Cây gạo gù (tạp văn)
Miếu mòi (tạp văn)
Nhớ hoa đào (tạp văn)