Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.858 tác phẩm
2.760 tác giả
1.047
123.137.854
 
Bản Thảo Mùa Đông / Làm Gì Với Mùa Đông? / Ngày 21 tháng Ba sẽ Lập Xuân
Nguyễn Hồng Nhung

Bản Thảo Mùa Đông

 

Khi tuyết rơi dày đặc thành phố, che kín tất cả những gì gợi kỷ niệm sau làn bột trắng tinh lạnh lẽo. Thành phố mùa đông dấu con người vào sự vô hình, trong những tòa nhà xám câm lặng đứng trân trân dưới một trời trắng bát ngát bay.

Chỉ đến khi những đôi ủng sục trong lớp tuyết dày đặc đều vội vã đi về hướng ấy, nơi chiếc cổng gỗ nặng nề mở ra, gió hun hút thổi từ phố đường vào tận sân trong, nơi những đôi ủng dập dập vỗ tuyết  trước khi bước vào, người ta còn cố vội vã liếc bức tượng đá nhỏ đặt trên bục cao: một người áo chùng dài đang nâng sợi dây chuyền có thánh giá.

Chỉ khi đấy mới nghe thấy tiếng thở dài nén lại ngay bên tai, ngước nhìn sang thấy những gương mặt im lìm, bất động, vội vã bước qua sân.

Đấy là bệnh viện mùa đông.

Gió lạnh buốt, băng, tuyết nhặt nhạnh gom góp những  thân hình người mỏng mảnh, yếu ớt chút hơi tàn vào đây, như cơn gió chiều qua vun nốt những chiếc lá khô cuối cùng túm tụm lại với nhau, để sáng hôm sau không nhìn thấy gì nữa ngoài một màu trắng muốt công viên…

Không, chẳng còn chút sinh khí gì nữa, chỉ còn một đôi mắt xanh mênh mông nỗi buồn vô tội, như thể lần chớp cuối lóe xanh trước khi chìm hẳn vào màn đêm mù mịt…

Trái tim đau đớn bàng hoàng mang cái nhìn xanh ngắt mênh mang buồn bã quay vào phố,  mặc cho tuyết tuôn xối xả trên tóc, trên má, ta đã hòa biến thành băng cùng  cái hồ quen trong công viên.

Không -thể -khóc -được –nữa.

Khi lặp lại trạng thái CHẾT ngay khi đang SỐNG.

Một con người, mới hôm qua với giọng nói nhỏ nhẹ giảng giải  những từ ta chưa hiểu hết trong cuốn sách, hôm nay chỉ còn là một cái nhìn câm lặng mênh mang buồn…

Chạy trốn, chạy trốn đi đâu hỡi con người?

Đêm,

tựa bên khung cửa sổ xiên xiên màn tuyết sáng trắng  rơi…

Đêm,

tất cả thành vô hình, kỷ niệm không đủ sức quay về khơi gợi cảm xúc sau bao nhiêu tháng ngày sống, chết đi, sống lại…

 kỷ niệm đã hòa chung với sự vô hình của chính linh hồn ta lúc này đây…

Lẳng lặng mở một cuốn sách của Hamvas Béla, đọc : đây sẽ là BẢN DỊCH của một đêm nữa cần vượt…

Hỡi mùa Đông, hãy đứng tránh ta ra!

 

(Bp. 2012. 02. 14.)

 

 

Làm Gì Với Mùa Đông?

 

Đám người khiếp hãi

ôm chầm những tòa nhà xám dửng dưng

đốt sưởi, đốt sưởi lên hơ ấm trái tim  thình thịch

chạy trốn,  chạy trốn mau.

 

Thần Chết thản nhiên ngồi trên ống khói

 lần lượt lôi mỏng dính những thân hình

dấu vào tà đen bẩn

 èo uột, âm ấm, tuột, trôi

 ngắt quãng những làn hơi

 mênh mang ánh mắt buồn vô tội.

 

Tuyết, gió, băng, xuyên nghiêng  bàn chân đổ

lá vùi sâu đất xót giọt lệ khô

bập bềnh chơi bập bênh -  ván quan tài

 Đông – Muộn.

 

( 2012-02-24)

 

 

Ngày 21 tháng Ba sẽ Lập Xuân

 

Người ta bảo nhau: chỉ còn một tháng nữa thôi, mùa Xuân sẽ đến. Ngày 21 tháng Ba sẽ Lập Xuân. Như thể truyền cho nhau một hy vọng. Như thể an ủi những ngày ngơ ngác này của tôi?

Bạn sẽ nghĩ gì, khi sững sờ đứng trước một người quen đang hấp hối, đang vật lộn chống lại những cơn đau thể xác, cố giữ chặt cái khung da thịt tiều tụy để linh hồn đừng bay đi mất, nhưng …muộn rồi, cơn vật lộn chỉ lộn nhào,  xáo trộn thêm nỗi tuyệt vọng.

 

Một người bạn của tôi chạy trốn. Nó không muốn đối diện với cảnh tượng này. Nó chỉ đưa tôi đến cửa bệnh viện rồi tìm lý do thoái thác quay về. Có lẽ chạy trốn trước thần chết càng lâu càng tốt, tôi nghĩ thay nó.

Nhưng:không chạy trốn được khi mình đã dự lễ cướp đoạt của sự HIỆN HỮU tàn bạo nhất này. Sống nghĩa là đang chết dần bạn ơi.

 

Một người bạn khác ái ngại cho tâm trạng tôi trong những ngày cuối đông, vì nghĩ rằng tôi đang sợ chết bởi những ám ảnh của ký ức. Không, cuộc sống đã giúp tôi chết hẳn trước khi sợ, khi một lần, một người thân  đầu ngoẹo đi trong cánh tay mình, ngừng hơi thở và mắt vĩnh viễn không mở ra nữa. 

Cuộc sống kỳ lạ chỉ cho phép con người mường tượng ra xúc cảm. Khi trở thành, hoặc ở trong chính những xúc cảm ấy, con người tê liệt. Người ta chỉ nhớ lại, hoặc nhận ra nó từ nghệ thuật. Nếu con người biết sống lại. Vì con người tạo ra nghệ thuật.

Và kiểu gì con người cũng sẽ SỐNG LẠI.

Bởi sự sống là VÔ TẬN, là BẤT TỬ. Như bốn mùa.

Trong thành phố, người ta đang bảo nhau: sắp sang Xuân rồi đấy. Nhìn kìa, tuyết đã tan hết, cây trần trụi không còn đến một mảnh lá khô duy nhất vật vờ, và chiều chiều, gió bắt đầu thổi về từ sông, người ta bảo gió đang thay luồng không khí cho Mùa, chiều chiều lũ chim bắt đầu tỷ tê, tuy thưa thớt, nhưng quả thật chúng bắt đầu tụ họp và kể lể với nhau…

Trong một trạng thái VÔ HÌNH như thế nào đó, con người cố gắng giữ nó  xứng đáng với hình hài thân xác thượng đế ban cho nó: đau buồn trước sự mất mát.

Và bởi vậy bạn ơi, hãy cứ đau buồn đi!

 

Đành lại nhờ nghệ thuật  tô điểm thêm cho một giây phút sống: người họa sĩ pha màu bốn mùa sống, nhà điêu khắc vuốt tô những nét mặt người hóa đá theo tháng năm, kẻ cầm bút cất dấu buồn, đau khoảnh khắc vào câu chữ…

 

Không được vẹn toàn như tất cả màu sắc, âm thanh mùi vị, cảm giác trong một cơ thể người đang sống, nhưng cũng không gì thay thế được.

 

(Bp. 2012.02.24.)

 

 

Nguyễn Hồng Nhung
Số lần đọc: 2518
Ngày đăng: 01.03.2012
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Yêu Thương Mãi Nụ /Nụ Xuân / Tạ Ơn - Đặng Kim Côn
Rừng Lúc Nửa Đêm / Mưa Vang Mặt Đường - Hạc Thành Hoa
Từ góc phố Saint Michel. - Đỗ Nguyễn
Di Chúc - Dung Nham
Buồn, /Uống rượu làng Vân nhớ bạn, - Nguyễn Quang Chơn
Khuya Muộn …/ Thức Giấc / Xong Việc / Những Tấm Ván Cũ / Sau Khi … - Chân Phương
Đoạn ghi nhớ ngày sinh nhật Sơn - Đinh Cường
Mái nhà /Không tên /Nước từ vòi nước /Không thừa . - Nguyễn Đông Nhật
Lộc Vừng /Chơi Vơi /Thèm /Đêm Tới - Văn Công Mỹ
Một Năm Chị Tiến - Trần Vấn Lệ
Cùng một tác giả
Chim sẻ (truyện ngắn)
Thời gian (tạp văn)
Tuyết rơi (truyện ngắn)
Tách… (thơ)
Đêm nhạc jazz (truyện ngắn)
Vô danh (thơ)
Mùa thu chết (truyện ngắn)
Nhát đâm cuối cùng (truyện ngắn)
Bi hài biên tập (truyện ngắn)
Tang (thơ)
Buốt. (thơ)
Bóng (thơ)
Anh (thơ)
Đợi (thơ)
Szepes Maria (chân dung)
Mùa (thơ)
Tự do (thơ)
Xanh xao (thơ)
Câu chuyện tháng Hai (truyện ngắn)
Mưa Đêm (tạp văn)
Tình yêu (truyện ngắn)
Rát (thơ)
(truyện ngắn)
Jesse (truyện ngắn)
Sài gòn và em (tạp văn)
Năm Đổi Mới Đã Đến (nhìn ra thế giới)
Sống (tạp văn)
Ba Nguồn (triết học)
Jesse-3 (tạp văn)
Noel (thơ)
Arlequin – Anh Hề (triết học)
Ngôn Từ (tạp văn)
Các Hình Ảnh Cổ (triết học)
Phục Sinh (tạp văn)
Người Đàn Bà (triết học)
Cổ Tích Da Đỏ (triết học)
Chữ Tháng Sáu (tạp văn)
Thuật luyện vàng (triết học)
TẢ TƠI (truyện ngắn)
Sekina (tiểu luận)
Trở về nhà (tạp văn)
Cái gương (tiểu luận)
Sự nô lệ (truyện ngắn)
Có thể lắm (truyện ngắn)
Sống (tiểu luận)
Giữa (tạp văn)
Tuổi thu (tạp văn)
Bí ẩn đời sống (truyện ngắn)
Hạ ký (tạp văn)
Sáu mươi (tạp văn)
(ký)
Có đường đi lên (tiểu luận)
Có lẽ (thơ)
Về bản chất (tiểu luận)
Chị của Bố (truyện ngắn)
Lớp học Tiếng (truyện ngắn)
Mi và thượng đế (tiểu luận)
Tử vi Ai Cập (nghệ thuật)
Quê nhà (truyện ngắn)
Hưu (thơ)
Chết (thơ)
Bảy năm (truyện ngắn)
Cây táo vàng (truyện ngắn)
Quả bong bóng lợn (truyện ngắn)
Từ duy nhất (truyện ngắn)
Thu (thơ)
Kẻ giết mẹ (truyện ngắn)
Tặng (thơ)
Cây mận (truyện ngắn)
Cổ tích (truyện ngắn)