Tôi còn nhớ, cách đây 3 năm, đúng ngày 1 tháng 4, Trần Mạnh Tuấn đến Virginia. Buổi trưa im vắng, đến thăm Tuấn ở nhà Nguyễn Mạnh Hùng, hiện là giáo sư trường Đại Học George Mason nơi vùng tôi ở. Mới đến còn mệt, nhưng để nhớ ngày Trịnh Công Sơn mất, Tuấn đã thổi saxophone cho tôi nghe, Cát Bụi, Hạ Trắng, Một Cõi Đi Về …Cát Bụi, tiếng kèn đồng như ứa lệ, tiếng kèn đồng ấy Trần Mạnh Tuấn đã thổi khi hạ huyệt Sơn ở Gò Dưa, với bao nhiêu hoa và nước mắt… Mới đó mà đã mười một năm .
Trịnh Công Sơn
aquarelle trên giấy
Đinh Trường Giang 1994
Tháng tư, tôi còn nhớ, khi lễ hội hoa anh đào bắt đầu ở Washington DC, thì bạn tôi không còn nữa. Vừa qua một mùa đông, năm nay mùa đông êm đềm. Thời tiết đổi mùa nhanh, sáng mai thức dậy đã thấy trắng xóa rừng hoa anh đào lung linh trong gió. Làm sao không nhớ Sơn với tiếng kèn đồng của Tuấn, tiếng kèn đồng thuỷ chung tình anh em, tình bạn .
Chữ ký cuối cùng của Sơn trên giường bệnh là chữ ký đồng ý để Trần Mạnh Tuấn xuất bản Hạ Trắng, những lần về Sài Gòn, đêm ghé qua Saxn ‘ Art Club ở đường Lê Lợi, Tuấn đều thổi saxophone tặng tôi bài này. Không gian của blues jazz càng về khuya càng thấm buồn, một nỗi buồn không bờ bến …mà những ngón tay của người chơi kèn tài hoa kia như tìm kiếm từng nốt từng nốt gieo vào lòng tôi nỗi nhớ bạn không nguôi
Tiếng kèn ứa lệ
sơn dầu trên bố
Đinh Cường 1995
Và nhớ một đêm nào giữa mưa tuyết Canada 1992, Sơn và tôi và Tịnh, và Quế cùng đi nghe jazz tại một club nổi tiếng …sóng sánh những giọt rượu trong ly thuỷ tinh, tiếng đại hồ cầm trầm buồn và vẫn tiếng saxo làm nhớ Tuấn. Như đêm năm kia Tuấn đã lang thang cùng tôi, cùng Nguyễn Mạnh Hùng, Nguyễn Tường Giang trên phố Georgetown, ghé vào con hẻm nhỏ có Blues Alley, nơi thường phải đặt mua vé trước cả tháng để được nghe những nghệ sĩ tài danh quốc tế chơi jazz khi ghé qua Washington DC này.
Trần Mạnh Tuấn
Trịnh Công Sơn - Đinh Cường vẽ
SàiGòn 1999
Mười một năm, cũng chỉ là khoảnh khắc như Lữ Quỳnh đã ghi lại những dòng đầy ân tình cùng bạn thiết. Phi Long và Sâm Thương những người bạn bên cạnh Sơn những giây phút cuối cùng. Riêng tôi, vẫn cây nhang và ly vang đỏ cho Sơn trên kệ sách, bên cánh rừng Natick này, nhìn qua khung cửa sổ nhỏ, ngày nắng ấm nhất, cây hoa đào sau nhà nở trắng rực, cây bên cạnh khi nào cũng nở sau như thầm nói cùng nhau một tình bạn không rời:
Ta sống lại trên nỗi buồn ám khói
Vẫn yêu người từng khoảnh khắc chiêm bao
Từ nguyên sơ đã một lời không nói
Như trùng dương ngưng tụ ánh hoa đào
Nghe khúc điệu rộn ràng đôi cánh mỏi
Vì yêu người ta vói bắt ngàn sao
(Những Điệp khúc cho Dương cầm, Thơ Tuệ Sỹ Refrains pour Piano, dịch và minh họa: Dominique de Miscault Nhà xuất bản Phương Đông, Thành phố HCM, 2009)
Trần Mạnh Tuấn
mùa hoa anh đào 2009
Tidal Basin, Washington DC
( ảnh DC )
Bây giờ Thầy Tuệ Sỹ cũng đã rời chùa Già Lam, nơi biết bao kỷ niệm, nhớ đêm nào Thầy cùng Sơn, Thái Kim Lan và tôi ngồi bên chiếc bàn gỗ thấp hàn huyên …
Dưới vòm trời sao đêm mai, Sơn ơi hãy dậy, năm nay không ở Bình Quới mà nơi Phú Mỹ Hưng kia sẽ có hàng bao nhiêu ngàn người đến dự đêm nhạc tưởng nhớ bạn, và chắc chắn sẽ có tiếng kèn đồng của Trần mạnh Tuấn, tiếng kèn đồng đã làm tôi ứa lệ ngày này, năm kia…
Virginia, 25 March 2012