Mõ Đêm
Lạ lẫm xứ người
Học ăn. Học nói
Học gói tâm tư
Học mở nụ cười
Chắt chiu niềm vui
Để dành kể lể
Cùng cha cùng mẹ
Cùng bạn quê nhà…
Lạ lẫm xứ người
Nước mắt mình khóc
Dường mặn hơn xưa
Tiếng cười mình vừa
thốt ra, bỗng lặng…
Lạ lẫm xứ người
Nhìn ngược nhìn xuôi
Đôi khi bâng quơ
Lạc hai con mắt
Nghe tin nghe ngờ
Đôi khi thẫn thờ
Hai tai điếc đặc
Chào nhau, câu lơi
Bước đi tất bật
Cái nồng cái ấm
Lạ quá, xứ người
Cười buồn khóc vui
Đôi khi ngọng ngịu
Mẹ đi líu ríu
Theo con tới trường
Con dẫn qua đường
Dặn dặn dò dò
…mẹ ơi mẹ nhớ
đèn trắng* đèn đỏ…
…
Lại nhớ ngày xưa
Đưa con đi học
Lần đầu, mẹ dỗ
Hoài con vẫn khóc
Giờ con dẫn mẹ
Đi học. Con cười.
Làm mẹ buồn muốn khóc
Ô hay!
*Ở Santa Ana nơi tôi ở, đèn có hình người màu trắng dành cho người đi bộ qua đường
Sợi Rễ Quê Nhà
Ấp úng những điều mới mẻ
Gượng cười mà đứng mà đi
Chờ nghe quê người bén rễ…
Một mình sáng nay trong nắng
Một mình đi trong thầm lặng
Riết rồi một mình, cũng quen…
Quen rồi, nhịp đi hối hả
Quen rồi, lạnh tanh xứ lạ
Nhìn nhau gió thoảng mây bay…
Đôi khi mềm lòng ngồi nhớ
Bao điều ngày xửa ngày xưa
Có gì trong tim, như vỡ…
Quê người nắng nồng gió lạnh
Quê ta dưới vòm mây trắng*
Nhịn lòng ngó cánh chim bay…
Quê người xuân dậy cờ hoa
Chân mình quen hơi đất lạ
Nhú non sợi rễ quê nhà…
*Thơ của tác giả tôi quên tên