Kính tặng NQT và những người bạn thơ ở Làng Chùa
Men theo sông Đáy tôi về quê ông
Mặt đê cỏ đã chết
Phù du bay trong chiều phù du cán dập phù du khuất tầm nhìn người lái xe
Chiếc gạt nước đánh thức tôi cơn mê sảng
Ông cười và nói về con người về xứ sở những nông dân
Chỉ mỗi phiên chợ mẹt rồi chạy đi chạy đi trước lúc mặt trời thức dậy
Râu bạc như mây như sương vỡ tung chiều những câu chuyện bại liệt
Tiếng côn trùng hốt hoảng bóng đêm tượng Phật ngả nhào…
Đêm nay hoa bưởi thơm như yếm
Cá hoa bay đầy sân
Đêm tràn ra sân đình đón gió mộc lan thở kí ức buồn khốn và những con chó không thèm tru trăng
Cơn ho người đàn bà kéo dài khúc ru thác đổ
Tôi thấy bóng mẹ tôi đổ theo con đường này con đường của giấc mơ đích
Thương câu chèo: “ Đất thấp, đất thấp, ông trời cao … í .. a ..” lỗi nhịp sương
Tháng ba, mưa xuân và nồm nhón chân bên cửa sổ đứng nhìn bầu trời mọc gió cây lộc vừng trồi lộc dăm ba câu thơ chín đỏ mặt ao
Từng cốc rượu trườn qua kẻ họng cũng không thể nào dịu đi cơn khát cố xứ
Và tôi đã bật khóc với mớ ngôn ngữ loài chim mộng du đuối những ý nghĩ xuyên sâu ngõ hẻm hun hút mở ra một cánh đồng đấy nắng đầy lúa
Phía ngoài đêm hết thảy giác quan kịch liệt bới tìm tiếng mõ thóat lên từ đáy sông mang hơi thở bất an giấc mơ vô thần em đến. Liệu những bóng ma leo lắt có soi đường chúng ta tìm ra những vệt xanh của giấc mơ kia?
Buổi sáng tiếng chim thức dậy sau tiếng ho khan của người đàn bà. Tôi đã tĩnh thức và ồn ào cùng tiếng chim trong vườn nhà
Sương bay rơi hạt
Câu thơ nhô lên nhìn mặt trời chìa nụ cười chìa bàn tay về phía những người bạn ấm áp mọc ra bên cạnh thế giới hoang lạnh và ghẻ ruồi
Trong ngôi nhà cổ tôi đã nhìn thấy một Nguyễn Quang Thiều xếp hình người số 4 không chăn màn gối gắm. Chỉ nghe tiếng ngáy kéo dài vội vã chảy ngược… chảy ngược tuổi thơ tôi về phía cố hương ông.
Quảng nam, tháng 3/ 2012