Chiều về trên cánh đồng. Mặt trời đỏ ối khuất sau rặng tre. Gió rì rào thổi nhẹ. Vai mang chiếc bừa, hắn đi theo sau con trâu và cất tiếng hát:
Trâu ơi ta bảo trâu này
Trâu ra ngoài ruộng trâu cày với ta.
Con trâu ngoái lại nhìn hắn: " Thì ta chẳng đã vừa kéo bừa ở ruộng đó sao?"; "Thì vưỡn! Nhưng mà cứ để ta hát nốt"
Cấy cày vốn nghiệp nông gia
Ta đây trâu đấy ai mà quản công
Bao giờ cây lúa còn bông
Thì còn ngọn cỏ ngoài đồng trâu ăn.
Cái cảnh nên thơ ấy giờ đã lùi sâu vào dĩ vãng. Bởi vì từ cái buổi sáng thức dậy bỗng dưng trở thành người Hà Nội hắn không còn ruộng mà cũng chẳng còn trâu, chỉ còn mảnh đất thổ cư trên đó có ngôi nhà của hắn. Trên mấy sào ruộng trước kia của hắn rồi sẽ mọc lên những ngôi biệt thự nguy nga. Thế còn con trâu? Hắn bán con trâu cho thương lái và trâu bị đưa vào lò mổ để hóa kiếp. Khi người lái buôn cầm dây buộc mũi dắt đi, con trâu ngoái lại nhìn hắn : " Đồ vô ơn bạc nghĩa! Giá như ta sinh ra ở đất nước Myanmar, khi ra đường gặp ta thì con người trịnh trọng cúi chào. Nhưng mà thôi, kiếp sau ta sẽ không làm trâu nữa". Không làm trâu nữa thì làm gì? Diêm Vương xem xét nguyện vọng của nó rồi phán: " Không đầu thai làm trâu nữa cũng được nhưng vì kiếp trước nhà ngươi còn nợ chủ của ngươi ba vạn quan tiền chưa trả được nên kiếp tới đây lại phải đầu thai vào nhà ấy" Vậy là con trâu lại trở về với hắn dưới hình dạng một chiếc ô tô. Hắn trích trong số tiền đền bù ra bốn trăm triệu đồng để sắm một chiếc Fiat Freemont 7 chỗ ngồi màu xám đen. Đây là sản phẩm ra đời dưới sự hợp tác giữa tập đoàn Fiat và Công ty Mỹ Chrysler. Tuy đã qua ba đời chủ sử dụng nhưng trông hình dáng bên ngoài cũng như nội thất bên trong hãy còn bắt mắt lắm. Sao hắn lại chơi sang vậy? Không! Hắn không chơi sang đâu, hắn tính kế làm ăn sinh sống đấy. Bởi vì mất ruộng mất trâu rồi hắn biết làm gì bây giờ? Thôi thì mua một chiếc ô tô, đi học lái rồi dùng nó tính kế sinh nhai. Vậy thì phải nói hắn là người nhanh nhẹn và thức thời.
Bởi vì hắn là người nhanh nhẹn và thức thời nên sau khi cầm bằng lái chiếc ô tô đã mang lại cho hắn những đồng tiền thu nhập đầu tiên. Buôn có bạn, bán có phường, hắn nhanh chóng tạo được mối quan hệ với những tour du lịch và những đại lý cung cấp dịch vụ cho thuê xe nên công việc cũng có đều đều. Có lúc hai ba yêu cầu cùng đến một lúc và hắn phải chọn lựa để đi tuyến đường nào thông thoáng ít xảy ra ách tắc và được giá hời. Ngồi sau tay lái hắn không còn phải nghêu ngao: " Trâu ơi ta bảo trâu này..." nữa mà chỉ cần mở đầu đọc DVD để nghe Bảo Yến, Ánh Tuyết, Khánh Ly.
Nhưng than ôi! Người tính không bằng Trời tính. Ông Bộ trưởng Bộ Giao thông vận tải đã trình Thủ tướng Chính phủ đề xuất thu phí lưu hành phương tiện giao thông cá nhân, phí ô tô vào trung tâm thành phố giờ cao điểm và phí bảo trì đường bộ. Chiếc Fiat Freemont 7 chỗ ngồi của hắn có dung tích xy lanh 2.000cm³ phải chịu mức phí lưu hành ba mươi triệu đồng một năm. Đi vào trung tâm thành phố giờ cao điểm phải nộp phí năm mươi nghìn đồng một lượt. Mỗi tháng phải nộp phí bảo trì đường bộ hơn một triệu đồng. Vậy thì ngày này sang ngày khác lăn lộn trên các nẻo đường hắn còn lại trên tay được bao nhiêu để nuôi vợ nuôi con? Ông Bí thư Thành ủy Hà Nội phát biểu: " Có tiền mua ô tô thì phải có tiền đóng phí ". À! Thì ra là như vậy. Vô tình hắn bị xếp vào loại những kẻ có tiền trong thiên hạ. Hắn cười chua chát: " Ta mà cũng là đại gia cơ đấy!". Oan cho hắn quá! Sao người ta không nghĩ hộ cho hắn, nếu hắn không sắm ô tô để kiếm sống thì biết làm gì bây giờ? Không có lẽ cứ nằm dài ăn hết số tiền đền bù rồi vợ chồng con cái dắt díu nhau đi xin ăn.
Một lần nữa chúng ta phải nhắc lại câu " Người tính không bằng Trời tính". Xe đang bon bon trên đường số 5 chở một gia đình về quê ở Hải Dương đi Thanh Minh tảo mộ thì bất ngờ hắn nghe được từ radio của VOV lời ông Bộ trưởng Bộ Giao thông vận tải :" Thời điểm này Bộ Giao thông vận tải chưa tính tới việc thu hai loại phí lưu hành phương tiện giao thông cá nhân và phí ô tô vào trung tâm thành phố giờ cao điểm vì tình hình kinh tế khó khăn...". Hắn mừng lắm, tay lái run run. Ấy chết! Đừng có run tay khi lái xe đấy. Mà mừng như thế kể cũng là vội. Người ta nói chưa thu chứ phải không thu đâu!