Tôi không còn cô độc khác
tặng Bóng & tác giả cuốn "tôi không còn cô độc"
trong mớ lùm xùm dây rợ của ngày tháng dài rộng, đôi khi mình cũng thèm sống như thèm chết. những năm thập niên năm mươi ấy, hoặc có khi trước cả đó nữa, thuở còn nằm truồng, cả nhân loại đỏ hỏn trong bào thai của mẹ, hay những năm hai ngàn không trăm mười hai, mười ba này... người ta sinh ra đã cô đơn rồi.
có sự thật nào đáng yêu và dịu ngọt hơn nỗi buồn sâu thẳm của riêng mình ta đổ bóng xuống vệ đường chang chang nắng. Toàn nắng là nắng. Nắng những năm năm mươi chắc cũng buồn như nắng của năm hai ngàn không trăm mười mấy này mà thôi...
anh có cô độc không?
em có cô độc không?
làm sao phục sinh một nỗi niềm khi mình chưa cất bước ra đi
trong ngõ khuya sâu hoắm của lòng mình, cột đèn nào không dẫn về lối ngã ba, ngã tư, ngã sáu? nếu có con đường một chiều, mình có quay lại.. như ngày đầu tiên?
thôi, em đừng đi, những năm năm mươi nắng đã chết dí cùng trang sách
Thanh Tầm Tuyền cũng đã về ngõ cô độc của người
ông thèm sống, thèm chết, thèm ngủ, thèm buồn nôn, thèm giết cả bản thân mình
và rồi cũng mắt xước ra đi.
đất nước nàycó cô độc như tình yêu của em không?
sáng lướt web, "hàng giả độn đầy các chợ", "người tiêu dùng bị móc túi"
chiều lướt web, "nữ sinh bị đánh hội đồng", "ông lão 75 tuổi làm bé gái có bầu""bất động sản: trước sau gì cũng được cứu", "người dân đóng phí là yêu nước"
tối về, "tác giả "nỗi buồn hoa phượng" qua đời"
"thụy anh: "ngô kiến huy là người hèn"
mình lại buồn như con chuồn chuồn thôi mà
ngày xưa con chuồn chuồn nó cũng hay buồn
òa òa òa
làm sao để đi hết kiếp những nỗi niềm này
làm sao để đi hết tình yêu?
trong mớ lu bu dây mơ rễ má lòng ruột
thỉnh thoảng
em cũng thấy yêu thương mình đổi khác
già đi như những năm năm mươi
đầy bom đạn.
trái tim ngớ ngẩn
thứ gì đó đang trương lên trong lòng mình
lòng mình đang trương lên
thứ gì đó
mình đã quen với mùi vị này
một ngày có ba lần bốc hơi rồi xẹp xuống
rồi tưng tửng
hát ca, buồn òm, than tàn ma dại
có bữa giơ ra nắng rồi ngửi
hít hít
mùi mốc thếch
thứ gì đó đang lởn vợn trong tim mình
hết bên trái rồi nhảy sang bên phải
rồi tuột xuống chân
ra phố đi chơi
mình đánh rơi mất trái tim
tại hẻm xyzzzzz
thứ gì đó
(mình không biết là thứ gì)
chết tiệt
mình phải quay lại nhặt trái tim mình
trên cao, ông mặt trời cà chớn bày đặt trò nắng mưa
thành phố thành sông
và trái tim mình
nhảy xuống rãnh nước mưa
đi chơi không chịu về.