NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐỨNG BÊN ĐƯỜNG
Rít mạnh
gió ôm thật chật
như muốn bẻ cong thân thể
Em.
Và con đường vắng.
Sáng sớm mai
có những người mắt sẽ quắc hơn
mặt sẽ rộng hơn
lời nói trần hơn.
Rồi ngày sẽ dài hơn
và đêm đen hơn...
Những gì thuộc về em
nằm rũ rượi ngoài con hẻm ướt.
Cúi nhặt hết
như để tìm một điều gì.
Con số không cứ lớn dần
lầm lũi.
Ngoài kia là mùa đông.
VẪN LÀ TÔI
1.
Trái tim ngỡ quên
chợt căng đứt những vết khâu
trong cơn đói rát lòng.
Đêm
vỡ ra tiếng rên khàn
đẩy thân xác trôi đi
những mảng đóng băng
của xương thịt vừa tan...
Sao không phải là ngày.
2.
Đã khóa kỹ, ném chìa
nhốt bóng tận đáy sâu,
Ổ khóa ố màu ấy
đã bị thiêu cháy
dưới đôi vai trần.
Chiếc giường như chật hơn
dìm thân thể trong lửa nguội.
Hơi thở ngộp vào hơi thở
Chân bíu vào chân
Tay níu vào thân
Da thịt rướn căng- rát nồng.
Đứng trước gương
môi mắt còn say...
Sao không mãi là đêm.
BÓNG NỖI
Cuối nẻo về, lặng im
nhìn xuống đất.
Thây tôi dài hơn tôi.
Trên chiếc giường
trong căn phòng hạnh phúc ngày nào.
Bóng đè lên thây
thây bật lên nức, nức
rướn ầm ừ đau.
Thây quờ vào góc tối
chạm vào ước mơ
ước mơ tụt dần
tụt dần trên ngực lạnh.
Ơn đời
đợi chờ chưa kết thúc
già nua chưa héo hắt
còn lại chút ngu âm…