Giấc Mơ Trên ĐỈnh Núi
nhà ngoại tôi trên đỉnh núi sương bay
sương lạnh đời người ngoại tôi đi về áo bạc tóc bạc
tôi ngủ ở góc nhà với lũ chuột đêm đêm thút thít
mơ những quả xoài xanh non lăn tròn đầu dốc viên bi
nắng mùa xuân trôi về trôi về những chòm mây trắng thơm
hoa rừng
gối đầu thơm đôi bàn tay tảo tần gầy guộc
qua một đồi sim vấp một đồi sim khác
tôi ăn mấy mùa sim tôi ngủ mấy mùa sim
ngoại tắm gội tôi bằng con suối trắng
đính áo tôi những cánh phong lan trắng nõn gòn bông
mận nhánh quê nhà
ngoại ru tôi những câu ca dao buồn dưới vòm trời sao
lung linh ánh bạc
con đường quanh co sao chẳng màu lang trắng tháng ba
tôi mải đứng mải đi con đường khúc khúc hão huyền
thi ca và danh vọng
sau những ngày bóng ngoại hoa bay
trên đỉnh núi cao cây xanh rợp trời cờ lau chấp chới
một tiếng chim vọng khúc kinh cầu
ngọn đèn của ngoại ở đâu dầu cạn mùa đông không chăn ấm
không ánh mắt dịu hiền
ngôi nhà của ngoại ở đâu giọt thời gian rơi tuổi ấu thơ
thuyền neo chân cầu ngủ tạm
tôi ngồi dưới vòm khuya viết bài thơ trên đỉnh núi
núi chắn ngang trời núi như hoa bay núi dụng ngôi nhà ngoai
tôi kí ức kì hồ
Hoa Xương Rồng Tháng Năm
Chót vót trời cao cái nắng tháng năm đổ xuống chảo nước nóng
Trong hồ cạn nước bầy cá ôm nhau thở những hơi cuối cùng
Mùi bùn nồng nặc hâm hấp tử khí
Tôi rụt cổ vào căn nhà vách đá đọc vài trang báo nhảm nhí cô đơn
Cả gió với những đôi tay dài ngoẳng đôi cánh to bè
Thổi bốc ném tung tóe cát bụi vào khu vườn mẹ tôi
Khu vườn vẫn duỗi mình thiêm thiếp
Đâu còn gì mà mong mùa ổi thơm những quả chín vàng tươi
Mồ hôi nhễ nhại trên lưng ba tôi trên má ba tôi những đường cày
Ông bập thuốc dưới một gốc dừa già có tí bóng râm chẳng nghĩ ngợi điều gì
Rồi ông ngủ bên con chó Bê Tô thè chiếc lưỡi dài khô hớp từng hớp hơi nước
Con trâu trong chuồng góc vườn đôi mắt hiu hắt lim dim mơ về tháng ba rơm rạ xanh mát đầy đồng
Chợt mẹ tôi ra sân vườn, đôi chút âu lo
Những chậu xương rồng nhọn sắc đâm vào đôi bàn tay mẹ đâm vào ánh nắng chói chang
Những chậu xương rồng xanh ngắt lá cây đỉnh núi
Quệt vào đôi mắt mẹ nức nở tuổi mười lăm
Mẹ tôi mỉm cười
Hoa xương rồng
Đã nở
Lần đầu tiên
Chạy Trốn
mười mấy năm chạy trốn ngôi nhà thân yêu
nơi chào đời nõn non
có ông bà sớm hôm ra đồng tưới rau cắt cỏ
ba mẹ tôi cấy cày om thóc đèn khuya nuôi tôi ăn học
con đường lầy lội tháng mười dài thườn thượt
em tôi tuột dép khóc hu hu
chú bê vàng ngơ ngác nhớ mẹ
đã qua lâu rồi nghe như đã chết lâu rồi
cái nắng ban trưa mùa hè ngọn gió nồm lên
diều bay chấp chới
phù du tôi rét mướt ngọn dứa hoa cau ca dao gió nội
mây mù trời xa gió lạnh đìu hiu tiếng gà eo óc
chiều ngồi ụ rơm hoa sương tóc mẹ
tất thảy nước trôi
bờ sông dựng ngược
bỏ xứ ra đi vạc bay mỏi cánh
thao thức bờ lau áo quần nước mây đời bóng
cây rượu đắng
bỏ em vàng dưa đỏ phù sa
bỏ cà non vắng tay người hái
mười mấy năm rồi chịu về không
về ủ than tro đêm ba mưoi tết
vắng lặng góc nhà tường vách rêu phong
về nở hoa đầu thềm nắng rớt
ôm mặt trăng khuya tóc cỏ bay cuối dốc
đôi tay run ngọn bút thơ hèn.