Vườn cũ
Chỉ còn lại cây cau ngày xưa con mèo leo lên hỏi thăm chú chuột
Con chim chích choè thỉnh thoảng về làm giỗ cành chanh
Lời hát đói quắt đói queo nhưng không thèm rau má nữa
Hồ Tôn Hiến vẫn thỏ thẻ với trúc xinh đẩy nắng xuống Tiền Đường
Mẹ vẫn mặc chiếc áo ngày xưa con cò đi đón cơn mưa
Chiếc cuốc quằn bỏ câu hát bùa mê còn da lông mọc
Mẹ góp trâu bò nhà cửa đất đai vào tiếng kẻng ăn chung
Ngồi ngắm cỏ gà kéo co với đất
Tu hú hót vang chỗ mẹ đẫm mồ hôi
Tấm biển nhà tình nghĩa treo chùm vải chín
Như đây là nấc thang đầu tiên bước vào cổng thiên đường
Như đây là món quà con chim ăn quả khế
Cổ tích thành nấm đứng dầm mưa
Giun dế vẽ bức tranh siêu thực
Bản nhạc kịch nhiều chỗ trường ngân trong ngôi vườn cũ
Dấu lặng đen thăm thẳm bóng mẹ ngồi.
17.1.2011
Khúc đồng giao lệch nắng
Cứ tưởng gạt hết mọi tục tằn nhục dục là câu thơ trong vắt
Gạt hết mồ hôi nước mắt là câu thơ thanh thản nhẹ tênh
Gạt hết máu xương thương tật là câu thơ không còn đau nữa
Bỏ khăn trắng ra là trời cứ thế biếc xanh
Mây ở đâu vẫn ùn ùn kéo về bao bọc từng con chữ
Trang viết vẫn có đá ghì níu và tiếng đì đùng nổ
Trái tim vẫn quặn thắt lại không liệm hết nỗi buồn
Trời vẫn lốc xoáy vòi rồng bão giông áp thấp
Câu chuyện nào cũng chứa đựng nhiều tổ mối
Vết nứt chỗ này vết nứt chỗ kia âm thầm tìm cách nối vào nhau
Trẻ con cũng đem những vì sao ra chọi cù đánh đáo
Gương chưa soi đã chất đầy ngoài bãi rác
Giữa bom đạn Trường Sơn xưa chỉ có một bà mẹ mặc váy dẫn đường mà cả đoàn xe bình yên qua ngầm qua vực
Mỗi sợi tóc bây giờ cũng cắm dày đặc cọc tiêu mà hết báo động này đến báo động khác có nguy cơ trật bánh
Vô số những điều quốc cấm nhặt được ở vỉa hè
Gió đắng đót khúc đồng giao lệch nắng
13.5.2012
Cánh đồng nhiều hướng gió
Ta trở về cánh đồng có nhiều vết roi mùa hạ
Quất xuống giấc mơ của làng
Mấy trăm năm còn lằn trong câu tục ngữ
Đặt ngang trí nhớ tuổi thơ như những vết sẹo dài
Máu nước mắt mồ hôi hiện hình lỗ chỗ khúc đồng dao
Thời gian muốn xoá đi bằng kỹ nghệ sơn mài
Càng đánh bóng càng hiện thẳm sâu đứt gãy
Mùa xuân được dắt đi bằng chiếc thừng mùa đông
Tiếng cười của đất đến gìơ nghe vẫn chưa hết lạnh
Bông lau nở rồi mà cứ ngơ ngác thực hư.
Ta trở về cánh đồng nơi có bước chân lạ mẹ ta ướm vào sinh ra Thánh Gióng
Văng vẳng câu nuôi khát vọng thì nuôi đồng xa, chớ nuôi đồng nhà làng bắt
Chiếc giỏ hạnh phúc nhiều lần bị lừa đổ trộm
Nhưng mỗi lần nhận con bống bụt cho ta vẫn sợ mang theo bao nhiêu tai hoạ
Ta không muốn về làm hoàng hậu bằng cách dụ dỗ Cám trèo cau
Giọt máu của cha ta liệm mấy trăm năm rồi mắt vẫn chừng chừng mở.
Ta vẫn chưa dám buông chiếc diều tuổi thơ được dán bằng chuyện thày bói xem voi
Kẻ cầm cái đuôi, kẻ cầm cái tai, kẻ cầm cái chân đi đóng thuyền vượt bể
Túi áo ta đựng những lâu đài xây bằng hương cỏ mật
Đựng tiếng cóc khát mưa kêu thành cậu ông trời
Thành vật linh ngồi trên mặt trống.
Ta muốn ru chiếc đòn gánh không còn ghì xiết vai làng bật máu
Ru những hạt phù sa có nắm nhau ta không bao giờ bị đem đi cầm cố lúa non
Ru mùa hoa đến sớm trong giấc mơ không vay nặng lãi
Ru ánh mắt làng được ngủ thật ngon trên rãnh cày mà không phải giật mình bởi mống cụt cầu vồng
Liềm hái cứ mòn vì bao nỗi lo toan
Các thế hệ thay nhau làm chong chóng
Mặt làng tít mù xoay
Trên cánh đồng nhiều hướng gió.
19.9.2011