“tình yêu như nỗi chết
cơn đau thật dài
tình khâu môi cười
hình hài xưa đã thay
mặn nồng xưa cũng phai
tình chia nhau gian dối
tình đầy tình đôi nơi”
tcs
“Anh về đi. Kể từ nay, anh đừng đến tìm gặp em nữa. Em không muốn phải đối xử tàn nhẫn với anh bằng cách đuổi anh ra khỏi căn phòng này. Với người khác, khi em coi thường họ, khinh bỉ họ, em có thể cứng rắn theo cách đó vì đó là cách tốt nhất dành cho kẻ bất xứng bất ưng mà em không cần giữ phép lịch sự “.
“Anh thú thực không thể hiểu em đang muốn nói gì. Anh cũng không rõ lý do vì sao bữa nay em có phản ứng trái ngược với những lần trước anh đến đây gặp em. Cái cười trên đôi môi, sự tiếp đãi ân cần niềm nở của em dành cho anh nay đã không còn thấy. Vẻ mặt em lạnh như tiền, đôi môi mím chặt, cặp mắt nóng bỏng, em đã đón anh như thể coi anh còn hơn là kẻ xa lạ. Ngay cả với những kẻ xa lạ, em cũng không nên làm thế huống hồ là anh. Anh thiết tưởng, em xử sự như thế là quá đáng, là không được. Mình đã biết nhau quá. Mình đã từng đôi ba lần cọ xát thịt da. Mình chưa chính thức là vợ chồng cũng coi như là vợ chồng rồi”.
“Xin anh đừng nói đến hai chữ đó. Chưa thể và chưa cho phép anh nói đến hai chữ vợ chồng. Tình yêu xác thịt trong lén lút vụng trộm, có cưới xin đâu mà anh nói gì kỳ vậy. Vì em tin sự chân thật của anh nên mới tiền dâm hậu thú, mới hiến dâng thân xác cho anh. Chẳng qua bởi niềm tin đó cho nên mới có chuyện. Đến bây giờ, trước mặt em, anh vẫn cố tình che dấu sự thật để tiếp tục lừa dối em. Và cái che dấu đó chẳng là gì khác ngoài việc anh đến gặp em để muốn thỏa mãn cái chuyện ăn nằm mỗi khi anh cần. Nếu anh là một người đàn ông can đảm, một người đàn ông thẳng thắn và chân thật, anh cứ huỵch toẹt nói ra là anh đã có vợ. Anh chẳng những đã có vợ mà còn có con nữa. Vậy mà anh vẫn bảo rằng không. Không là làm sao”.
“Đúng. Nếu em đã biết anh có vợ thì anh chẳng cần phải thanh minh thanh nga làm gì. Có vợ mà có sai phạm chuyện lăng nhăng này nọ, anh có lỗi chứ đâu phải em có lỗi. Còn lời hứa hay lời dối trá, một đôi khi phải hứa và dối trá thì chẳng một người đàn ông nào tránh khỏi. Nếu như em không muốn, anh cũng không thể thực hiện được cái muốn của mình. Xin được cho, tội gì anh không nhận”.
“Đúng rồi. Nhưng em cho đâu có nghĩa là cho không. Cho là bởi lời hứa của anh sẽ cưới em, bởi anh bảo anh góa vợ, bởi em tin tưởng anh là người chân thực nên em mới cho đấy”.
“Que diêm đã quẹt, chỉ khi nào lửa của nó dí sát ngọn nến, nến mới cháy được. Chuyện đã rồi, bây giờ ngọn nến đã cháy hết tim của nó, em cũng chẳng tài nào có một que diêm chưa đốt, một ngọn nến như lúc chưa thắp được. Đừng bận tâm đến cái chuyện vợ con của anh nếu em cảm thấy chúng ta còn có những giờ phút gần gũi nhau”.
“Anh đừng hi vọng về điều đó. Anh cũng đừng tưởng nó dễ dàng như anh tưởng đâu. Có lẽ tốt nhất là anh nên ra khỏi nơi này trước khi em mất bình tĩnh đuổi anh ra đấy”.
“Em lại nóng rồi”.
“Không. Em không nóng. Một cách nhân nhượng và lịch sự, em xử sự lần cuối cùng dành cho anh. Nếu như anh là người không biết điều, em có làm tổn thương đến danh dự anh thì anh cũng đừng lấy đó mà buồn”.
“Được. Em đã cương quyết và dứt khoát, anh có ở lại cũng vô ích. Vậy anh về”.
Cuộc đối thoại giữa hai người đến đó thì ngưng. Cửa đã khép khi người đàn ông ra khỏi căn phòng. Ngồi với một tay tì má, khửu tay chống mặt kính bàn, Huệ vừa giận mình, vừa hận người tình đã manh tâm lừa dối. Ngược thời gian, Huệ nhớ lại lần đi San Francisco, trên cùng một toa xe ra vùng biển, Huệ đã quen Biên. Tầu rời nhà ga San Jose, trên những đoạn đường sắt còn dài, đôi lúc tầu ngừng ở những nhà ga lẻ. Đỗ để đón khách và thả khách xuống. Một con tầu, với chức năng và nhiệm vụ của nó, được chế tạo ra nó chỉ mỗi một việc đơn giản là như vậy. Ngồi bên Biên, Huệ thản nhiên đưa mắt nhìn qua cửa sổ, ở những đoạn đường tầu qua, lúc là những phố xá với nhà cửa, lúc là những cánh đồng với cây cối trồng, lúc là những freeway với xe cộ lao đi vun vút, lúc là những ngọn đồi và rừng ở tít tắp xa. Ngồi và để Biên với bàn tay của anh ta trà sát da thịt đùi mình qua suốt đường tầu khi tầu đến trạm chót ở thành phố núi. Ở đó, buổi đi bộ dạo phố buôn bán của người Tầu, và phố có những cửa hàng lộng lẫy của người Mỹ. Ở đó, Biên đã dẫn nàng ra mé biển, một nơi vui chơi và nhộn nhịp những người đi lại. Cũng có quán ăn uống, nơi giải trí, du lịch bằng thuyền bè ghé thăm nhà tù ngoài đảo. Và cũng ở đó, nơi hội hè của một ngày mùa hạ, đi cạnh Biên, Huệ đã có lúc tưởng Biên như một người chồng sắp cưới, hạnh phúc đang trong tầm tay với của mình. Đó là điều Huệ mới nghĩ đến, chưa hẳn là sự thực, nhưng cũng đủ khiến con tim nàng reo vui. Niềm vui cộng theo niềm tin, Huệ dựa vào đó như vịn vào một tay vịn, để bước lên mỗi bước cái cầu thang dài và cao rất cao. Trời nắng hanh se. Nhưng có gió từ biển thổi về mát rợi. Những con hải âu bay hay đậu ở kè đá, nghển cao đầu, mỏ nhọn với tiếng kêu mà Huệ không hiểu chúng kêu như thế, để nói cái gì. Bọn trẻ nhỏ hồn nhiên chơi với quả bóng bay. Đứa tung, đứa hứng, cười rỡn vui vẻ. Cái vui vẻ đó đã lây sang người lớn phụ họa cũng bằng tiếng cười ròn rã và bằng cả những cái tay dơ cao. Đi chơi, Huệ đã sung sướng, đã thích thú để quên những giờ phút làm việc, những căng thẳng đầu óc, những nhàm chán mà đời sống ở Mỹ nó khô như một chất bột khô. Đi chơi, Huệ có Biên bên cạnh, được nói và cười, được vỗ về chiều chuộng, tuổi đời hồi sinh như có Hữu thuở xa xưa lúc chồng còn sống. Biên bỗng chốc được Huệ đặt vào chỗ của Hữu như một sự thay thế hợp lý dù nó chẳng hợp lý và ăn khớp tí nào. Hữu là Hữu. Biên là Biên. Hai người đàn ông đó mỗi người có một chỗ để họ ngồi. Chỗ ngồi dù chỉ là một, nhưng Hữu vẫn là Hữu, Biên vẫn là Biên. Chỉ đến khi nào Huệ cho vậy là vậy, tưởng vậy là vậy, thì lúc đó, may ra Hữu hay Biên mới là một. Ở khách sạn, trong căn phòng cửa chính đã đóng, đó là lúc Huệ đã không cần biết Biên hay Hữu nữa. Cho Hữu hay cho Biên, cho không có lựa chọn. Cho như một nhu cầu đòi hỏi của kẻ cho và người xin. Cho để ai cũng có phần và nhận phần của mình được chia sẻ. Đấy không phải là sự liều lĩnh, bừa bãi, nhưng đó chính là sự đồng ý, thỏa thuận, tương hợp. Phố núi, cái buổi trưa không quá nóng của mùa hè đang phơi nắng, lần đó là lần đầu ở căn phòng của Motel, hơn năm năm trời, Huệ mới chơi lại một canh bạc cháy túi. Kẻ đánh với nàng thì được. Được no nê, hễ hả. Được lớn tới độ anh ta như người nốc rượu quá cỡ, xỉn tới độ mềm người, bất tỉnh như một kẻ nhảy từ lầu cao xuống đất, mồm ngáp như cá ngáp. Thua canh bạc lớn đó, vài canh bạc lớn những ngày sau, Huệ vẫn cứ thua. Nhưng thua đến táng mạng, được thua vẫn còn hơn là không thua. Trong thâm tâm, Huệ thường nói thế với mình.
Nhưng buổi sáng hôm nay, sự hiện diện của Biên ở căn nhà nàng ở, thâm tâm Huệ đã không nói như thế nữa. Nàng bỏ cuộc chơi. Nàng không muốn tiếp tục thua. Nàng cần giữ lại những đồng tiền cuối cùng còn sót trong túi. Nàng chẳng thể bố thí cho kẻ khác mà những kẻ khác đó nàng xét thấy họ không xứng đáng để nàng cho. Nói thẳng ra, họ là những kẻ chỉ biết lợi dụng và thủ lợi. Lợi dụng và thủ lợi, lừa dối và gạt gẫm, lưu manh và đểu cáng, đều là những cái không còn tử tế và chân thật, đàng hoàng và đứng đắn, bất xứng đối với lòng tốt của mình.
Từ đó về sau, dưới mắt Huệ, Tình Yêu chỉ là “Trái Phá”, chỉ là “Vết Cháy” , chỉ là “Nỗi Chết”, chỉ là “Cơn Bão” mà TCS đã định nghĩa trong bản nhạc “Tình Sầu” để nói về sự vỡ vụn như quả đạn pháo khi phát nổ, như lửa đốt cháy làm phỏng da thịt trên thân thể người, như lời nói môi cười lừa gạt dối trá nhau, như chim xa lìa bầy, chim bỏ đường bay lúc đôi cánh đã mỏi, như người tình yêu nhau tới lúc chia tay thì chỉ còn là muộn phiền, chỉ là hẻm lũng tối buồn vô cùng tận, đó chính là lúc, sau một cuộc chơi, trên sân khấu đèn đã tắt, tấm màn đã kéo, vãn hát.
Và cũng từ đó về sau, Huệ yên phận với kiếp con sên rút đầu vào vỏ. Trong lớp vỏ đó, Nàng sống nốt đời mình. Lặng lẽ, cô đơn và chấp nhận./.
7.03