Những trái tim biết hát
“ Khi cuộc sống ra đề cho cuộc đời chấm điểm
Anh vẫn thằng lều chỏng phạm trường quy”
“ Gởi P.P.S & bạn bè tôi “
Như mọi trái tim bình thường giấu sau lồng ngực
đập nhịp yêu thương đập nhịp giận hờn
đập đến tận cùng khổ đau tận cùng hạnh phúc
Mẹ đã cho trái tim biết hát
Ôi ! hàm ơn Mẹ biết chừng nào
Khi nóng hổi trong ngực con trái tim biết cười biết khóc
con người quê hương đất nước
tự do và cái đẹp
con sung sướng ngợi ca tất thảy những gì xứng đáng ngợi ca
Sao chứa nổi tấm lòng đau đáu Mẹ ơi
khát vọng phân minh mọi điều về tình yêu cuộc sống
cầu nguyện diệu kỳ đến từng số phận
mà chưa thấu nỗi rạch ròi
trái tim Mẹ cho
chật chội trong lồng ngực
Ngoài kia chim hót trời xanh
ngoài kia mặt người mưa nắng
ngọn cỏ đau cũng làm con thổn thức
không thể giữ tim mình lặng im
không thể để lòng mình hờ hững
Con đã sống từng ngày con đã sống từng đêm
con tiêu lạm nhiều hơn quỹ thời gian có được
con đã yêu nhiều hơn những gì con được yêu
con đã ghét ít hơn những gì con phải ghét
Sau mải mê ca hát ở đời
con xứng đáng là con của Mẹ
trái tim Mẹ cho sum vầy những vòng tay
hiền ngoan yên nghỉ
Giá như có phép màu cho trở lại làm người
trở lại làm đứa con dại khờ trong ngôi nhà của Mẹ
con chẳng ngại ngần con không đánh đổi
lê thê tồn sinh dưới ánh mặt trời
bằng lặng im thoả hiệp
trái tim này chảy máu để ngân nga
Kìa bạn bè con đến thế gian này ca hát rồi đi
những cánh sao nhỏ nhoi tự cháy hết mình qua trời xa thẳm
con tự cháy một nốt trầm, thưa Mẹ!
nốt trầm đáng yêu vừa đẹp vừa buồn
nốt trầm khiêm cung giữa lòng bè bạn
dàn hợp xướng diệu kỳ mê đắm yêu thương
Ray rứt một điều chưa thoả lòng con
bài hát tạ ơn và ngợi ca về Mẹ
những người Mẹ rất đỗi bình thường mà thiêng liêng trên thế gian này
sinh ra những đứa con mang trái tim biết hát
những người Mẹ lặng thầm
lặng thầm
hoá sinh cuộc đời
cười khóc trái tim con.
Tam Kỳ 29 / 3 / 2012
Lại gặp trang Kiều
“ Con chim hay hót về số phận mình và đồng loại…”
Lời của một Nhạc sỹ
Con là đứa có tên trong sổ đoạn trường
qua quê hương Tiên Điền
nước mắt Tố Như ba trăm năm chưa chạm đất
ba trăm năm hóa thành mây trắng miền Trung
Tự biết phận mình sức mọn tài hèn
không xây nổi lầu ngưng bích khóa xuân
những cô bé cầm ô đứng bên đường số một
giọt lệ buồn trước thập loại chúng sinh
Ôi! Cứ muốn đốt đời lên làm nén nhang thơm
ngô nghê thưa văn chương với cụ
khi Mã Giám Sinh còn ăn trên ngồi trốc
thì nhân dân còn lụy mấy trang Kiều
Những Từ Hải bỏ cuộc rồi tay chèo tay kiếm
tự trầm khí phách chọc trời trong đáy chén hồi hưu
những Kim Trọng đã ấm bề gia thất
hỏi má hồng biết trôi giạt về đâu
Như con một đời sông lạc nguồn xa cội
khác gì cô bé cầm ô đứng đợi bên đường
ba trăm năm rồi mấy trăm năm nữa
cảo thơm nào tái hợp giữa quê hương
21/6/2012
Cương thổ
đất nước ngàn năm không mỏi cánh tay cung
giáo mác Trường Sơn
cọc nhọn Bạch Đằng
đến trẻ chăn trâu cũng cờ lau tập trận
chiếc roi cày rần rật máu cha ông
đất nước sinh ra huyền thoại tiên rồng
bọc trứng trăm con lên rừng xuống biển
mẹ lội suối trèo non
cha bạt ghềnh chắn sóng
mong mai sau nên vóc nên hình
đất nước quặn đau con sóng vỗ ru ghềnh
hồn biển động lời vỏ sò vỏ ốc
ta xăm ngực thuồng luồng mò trai lượm ngọc
thân vùi đảo xa mờ
ma đói lạnh trùng khơi
đất nước mỗi ngày lên đón ánh mặt trời
thấy dung mạo tiền nhân nhắc lời di huấn
nghe vị mặn mồ hôi thấm đầu sông cuối bãi
vạt cỏ bên đường cũng học để mà xanh
đất nước đổi bao xương máu mới yên bình
ta yêu nước là yêu những điều gần gũi nhất
yêu giọt mưa mái tranh
yêu reo cười lửa bếp
mẹ từng chiều nhen ấm áp cơm rau
vẫn biết rằng chưa sang cả đẹp giàu
nhưng ta quý những gì ta có được
ta giữ từng câu hát ru
từng tượng đồng bia đá
từng vạt áo nâu già mẹ cặm cụi ngoài sân
có đất nước nào như đất nước ta
lưng gánh mưa nguồn ngực phơi giông bão
mỗi góc ruộng bờ cây là mỗi niềm xương máu
mỗi tên người tên đất cứ rưng rưng
đất nước ơi từng chặng tủi mừng
như đứa trẻ lớn lên mỏi mòn cha mẹ
con nhà nghèo lòng thảo thơm từ bé
nghe tiếng gà nhảy ổ cũng nâng niu
đất nước ơi cay khói bếp chiều
đường đánh giặc nhớ mẹ già muốn khóc
cứ ưng về làm cúi núi rơm thơm
tóc mẹ bạc còn tro than lấm láp
đất nước ơi qua mỗi chặng đường
qua mỗi chặng lớn khôn
nhớ viên bi tuổi thơ sân trường lăn bảy màu ký ức
thương nhành ổi bên nhà đong đưa bím tóc
thương cánh diều rủ rê trốn học
thương câu Kiều thầy giảng buổi bình văn
đất nước còn đau giọt lệ quá quan
gạt bịn rịn thường tình hoá sao khuê Nguyễn Trãi
đất nước còn buồn tiếng thở dài cha từng mùa cấy hái
cơn nồm nam tàu chuối biết se lòng
đất nước nuôi ta thành những anh hùng
ta giữ đất bốn ngàn năm không nghỉ
đất nước dạy ta trở thành thi sĩ
ta giữ nước bằng nhân hậu bao dung
ta giữ đất nước bằng hào khí cha ông
từng thế hệ trao truyền ngọn lửa hồng tim máu
đất nước mến yêu ơi
bốn ngàn năm trang sử không nguôi giờ giông bão
những đàn con lại tiếp bước lên đường
Quảng Nam 19/8/2011