“Một đêm trăng giật mình ta chợt hiểu
Tội lỗi ẩn mình trong giấc ngủ của ta”
H.T.T.
Hùng vừa căng mắt quan sát con chim xanh trên chót vót ngọn cây, vừa xách súng lom khom bước về phía lùm cây nhỏ gần đó. Anh chưa bao giờ thấy con chim nào đẹp như vậy. Màu lông nó biếc xanh màu men ngọc mà anh đã thấy từ một cái bình cổ đời Minh Mạng. Kể ra bắn chết nó cũng uổng. Nhưng anh cần bổ sung nó vào bộ sưu tập chim nhồi bông của mình, anh cần phải bắn trúng nó ngay phát đầu tiên. Bởi lẽ, nếu bắn trật, anh sẽ khó mà tìm được con chim nào lạ như vậy. Hình như hồi còn nhỏ anh đã một lần nhìn thấy loài chim này thì phải. Đó là một buổi trưa. Không, hơi qúa trưa một chút. Con chim xanh ở đâu bay về, đậu ngay ngoài cửa sổ. Nó nghiêng đầu nhìn anh. Tia nhìn của nó có vẻ như thách thức anh đem giàn thun ra bắn. Mà cũng có thể nó không phải là con chim có màu xanh. Lâu qúa rồi, anh không dám khẳng định nó là màu gì. Còn hôm nay thì rõ ràng là con chim màu xanh đang hót vô tư ở trên kia. Chỉ cần nó không nhìn thấy anh, anh sẽ bắn hạ nó một cách dễ dàng. Xưa nay, anh chưa bao giờ bắn trật một con chim nào dưới khoảng cách bảy mươi mét.
Đang mãi miết suy nghĩ, bỗng Hùng giật nảy người vì có ai đó đập mạnh vào vai anh.
- Này, con chim của em đấy! Không được bắn nó!
A, một nàng tiên. Hùng nhe răng cười.
- Nó là của cô thật à? Vậy tôi sẽ trả tiền để mua nó. Tôi còn trong túi mấy ngàn đây.
Cô gái cũng cười. Nụ cười trắng lấp lóa.
- Mấy ngàn làm sao mua nổi. Anh cất súng đi mà sống hòa bình với thiên nhiên. Nó sẽ biết ơn anh, ban ơn cho anh.
Vậy là Hùng quen với cô gái. Cô tên Trâm, nhà ở gò Mỏ Qụa. Cô mời anh lúc nào rảnh ghé chơi.
Ba hôm sau, Hùng rủ một người bạn lội đồng vô thăm cô gái. Gò Mỏ Qụa không lớn như anh tưởng. Trên gò chỉ có ba gia đình sống bằng nghề nuôi cá đìa. Thằng em trai của Trâm đen như củ súng. Thấy chị giới thiệu Hùng là khách, nó nói tỉnh queo:
- Chị Hai bắc nước sẵn đi, nhổ sả sẵn đi. Em chạy ù đi xôm con rắn về nhậu chơi. Hồi mơi này đi đổ ống trúm, em nhìn thấy mấy lỗ mà hổ hành. Đã lắm!
Nó nói như giỡn chơi, vậy mà không đầy nửa tiếng đồng hồ đã thấy xách đem về con hổ hành to bằng cầm tay. Còn nhỏ tuổi mà nó nhậu như uống nước. Chừng đã ngà ngà, nó rủ:
- Mấy anh ở chơi tới mơi đi, tối tui đãi chuột khìa. Món này cũng mức lắm.
Vốn giang hồ lưu linh phiêu bạt từ nhỏ, Hùng và người bạn đồng ý ở lại. Lai rai tới chiều thì ba má Trâm về tới. Ông già thấy có khách, mừng ra mặt, biểu vợ đập đầu con cá lóc nướng trui. Trận nhậu lại kéo dài dài.
Cảm thấy đã chuếnh choáng hơi men, Hùng đứng dậy, ra sạp nước rửa mặt. Lạ thiệt! Ngay mút trên đọt cây me keo là con chim xanh. Tia nhìn của nó như thách thức: “Anh dám bắn tôi không?”. Tự nhiên Hùng tỉnh rượu như chưa từng uống giọt nào. Quay lại, anh thấy Trâm đang nhìn anh cười cười. Hùng hất đầu chỉ lên ngọn cây.
- Ưà, con chim của em đó(Trâm nói)! Cứ vài ngày nó lại bay về thăm em.
Đêm đó, Hùng đang ngủ bỗng giật mình thức giấc. Con chim xanh đậu ngay trên bàn thờ, kế ngọn đèn dầu hôi đang cháy tù mù. Bóng tối làm lông nó đen xạm lại. Nhưng đúng là nó. Nó đứng im như đẻo bằng đá, chỉ có đôi mắt là ánh lên vẻ khiêu khích. “Anh đến đây sẽ không về được đâu! Chừng nào tôi chết tôi mới buông tha cho anh!”. Hùng dụi mắt mấy cái. Đúng là mình còn thức. Vậy đúng là con chim có thật. Hùng xùy một tiếng để đuổi nó, nhưng nó không hề tỏ ra sợ sệt. Nó vẫn nghiêng đầu nhìn anh. “Tôi báo cho anh biết là tôi sẽ không buông tha cho anh chừng nào tôi chưa chết”. Tự nhiên Hùng thấy gai gai trong cột sống. Mồ hôi rịn ra ướt rượt. Mình cần phải giết nó. Nhất định phải giết nó. Không phải để bổ sung cho bộ sưu tập chim nhồi bông, mà chỉ đơn giản là để tiêu diệt. Anh không thể nào chịu đựng được ánh nhìn xấc xược đó. Kéo gập nòng súng xuống nạp đạn, Hùng nhắm thẳng vào con chim. Bụp. Con chim té nhào xuống đất. Máu đỏ của nó trào ra như suối. Nhưng từ giữa vũng máu đầm đìa, con mắt của nó vẫn nhìn anh. “Mày là đồ khốn nạn!”. Hùng hoảng sợ rên lên thành tiếng.
- Anh Hùng! Anh say qúa phải không? Có nước chanh nóng nè!
À, té ra là mình nằm mơ. Hùng tung mền ngồi dậy. Coi đồng hồ thấy đã bốn giờ sáng. Trâm đang nấu cái gì đó sôi lục bục dưới bếp.
- Tía biểu em nấu cháo cóc ăn cho tỉnh. Thể nào ổng cũng bắt mấy anh lấy ngót sớm. Tánh ổng ngộ lắm, hễ có khách là ngồi nhà nhậu miết. Còn không ai tới chơi, một giọt ổng cũng không rớ tới.
Vừa bửng mặt trời đã thấy con chim xanh bay về đậu trên cây me keo. Vẫn cái màu men ngọc óng biếc. Vẫn đôi mắt hằn học. Nhưng sao tiếng hót của nó lại trong trẻo vậy không biết. Hùng khều anh bạn ra coi. Anh ta bình phẩm:
- Đúng là tớ cũng mới thấy nó lần đầu. Nhìn sắc lông thì có thể coi nó thuộc loài bói cá. Nhưng nghe nó hót thì rõ là không phải. Đích thị nó phải là thứ chim qúy hiếm, thứ chim còn sót lại cuối cùng của thế kỷ. Giá như bẩy được nó thì hay qúa!
Lúc trở về, lội tới giữa đồng, anh bạn nói với Hùng:
- Nè, thú thiệt đi! Mầy mê con nhỏ không? Hễ không là tao bập liền xì.
Hùng thấy xốn xốn trong lòng. Công bằng mà nói thì Trâm đẹp hơn vợ anh nhiều. Trẻ trung, tươi tắn. Gương mặt ngời óng lên vẻ duyên quê, hồn hậu và cởi mở. Đó là thế mạnh của cô. Ngược lại, vợ anh lúc nào cũng cảu nhảu càu nhàu anh đủ thứ chuyện trên đời. Nhất là chuyện anh say sưa sưu tập chim nhồi bông. “bắn giết trong chiến tranh chưa đã, giờ còn đi bắn chim chóc. Con chim nó hại gì anh?”. Hùng bước khỏi nhà thì như chim sổ lồng, bước trở vô nhà thì cứ như chui vô địa ngục. Từ hôm gặp Trâm, lúc nào Hùng cũng thấy tê rần chỗ vai, nơi bàn tay của Trâm đã đập mạnh.
- Ở đời nó vậy(bạn anh nói). Bao nhiêu thằng có vợ rồi cũng thấy sai lầm. Thiên hạ còn có biết bao nhiêu những cô gái dễ thương. Vậy mà có vợ rồi thì bị cấm. Vớ vẩn. Mấy bả đẻ ra luật hôn nhân là để cột chân tụi mình chứ con mẹ họ gì! Yêu mà xấu à? Yêu là bản chất thật nhất của con người. Nếu không phải là mầy quen cô ấy trước thì dứt khoát tao nhào vô. Phải tìm cách đưa cô ấy ra thành. Nhan sắc như vầy mà để giữa đồng nước thì uổng của trời lắm nghen mậy!
Hai người đón đò về tới phố thì trời đã tối.
Đêm ấy, Hùng chui xuống bếp bật đèn làm thơ.
Ta gom hết nắng trời để viết tên em
Ta đặt dưới chân em trái tim ta rướm máu
Ta trụi trần như tên lính không nơi ẩn náu
Bị em bắn gục…
Viết tới đó, Hùng bí, không còn rặn ra được chữ nào. Anh như nhìn thấy con mắt con chim xanh hiện lên chòng chọc nhìn anh trong từng chữ. Hùng bực dọc tắt đèn leo lên giường nằm ngủ. Vợ anh càu nhàu: “Ông chỉ giỏi lục đục cả đêm, không để cho ai ngủ yên giấc bao giờ. Sớm mơi nhớ kêu tiền cao vào mà hốt hụi. Vàng đang xuống đấy”.
Hùng cố dỗ giấc ngủ bằng mấy tiếng, “Trâm ơi chim xanh. Chim xanh Trâm ơi”. Cứ như vậy anh nhẩm đi nhẩm lại mãi. Thốt nhiên anh thấy con chim xanh bay lách vào nhà qua cửa sổ để ngõ. “Ta đã bảo là anh không bỏ đi được, chừng nào ta chưa chết”. Con chim đứng im như tượng đá ngay đầu giường anh. Hùng biết là mình đang mơ, nhưng anh lại cố qủa quyết trong đầu là con chim đang có thật ở trong nhà. Sắc lông màu men ngọc của nó đen xẩm như bị màu của bóng đêm quét lên. Đôi mắt của nó trừng trừng nhìn anh một cách ma quái, đầy khiêu khích. Anh xùy to một tiếng đuổi nó, nhưng nó vẫn đứng im bất động. Hùng nghiến răng bẻ gập nòng súng nạp đạn, nhắm thẳng vào nó. Bụp. Con chim té nhào xuống đất. Máu đỏ của nó trào ra như suối. Nhưng từ giữa vũng máu đầm đìa, con mắt của nó vẫn nhìn anh chòng chọc. “Mày là đồ khốn nạn!”. Hùng hoảng sợ rên lên thành tiếng.
- Nốc cho lắm vào rồi ngủ không được. Báo hại người ta chịu trận cả đêm mùi bợm nhậu.
Nghe tiếng vợ càu nhàu, Hùng tức mình ngồi dậy. Coi đồng hồ thấy đã bốn giờ sáng. Dưới bếp tối om om như nhà mồ.
Sáng ngày, Hùng đạp xe tới nhà anh bạn rủ uống cà phê. Vừa nhấm nháp từng giọt đắng Hùng vừa kể cho bạn nghe về hai lần nằm mơ của mình. Bạn anh cươi khà khà.
- Tao hiểu rồi. nó là con chim định mệnh. Cái con chim xanh ấy, nó là con chim định mệnh. Mầy đố thoát vòng tay con nhỏ. Để rồi coi.
Lần này Hùng lại một mình xách súng vào đồng. Đáng lẽ phải lùng chim bổ sung cho bộ sưu tập chim nhồi bông của mình, Hùng lại nhảo thẳng tới gò Mỏ Qụa. Cả nhà đi vắng, chỉ còn mỗi mình Trâm ở nhà.
- Trâm à! Cái con chim xanh ấy, nó không về à?
- Nó bỏ đi đâu cả hơn tháng nay. Chim trời cá nước, làm sao em biết được nó ở đâu.
Hùng rủ Trâm ra bờ bao có cây sao già mà lần đầu tiên anh đã bắt gặp con chim xanh ở đó. Qủa nhiên có con chim thật. Bộ lông màu men ngọc của nó óng biếc lên như thoa dầu bóng.
- Nó đẹp thiệt! Phải không anh?
- Ừ! Nhưng nó không có hồn. Nó khác em.
Hùng kể cho Trâm nghe về hai lần mơ của mình. Trâm cười hồn nhiên.
- Anh Thiệp, ảnh nói đúng đó. Nó là con chim định mệnh, nó hốt hồn anh rồi.
- Có em hốt hồn thì có.
Hùng nói và nhìn thẳng vào mắt Trâm. Giây phút đó Hùng chỉ muốn ôm chầm lấy Trâm mà ghì xiết cô vào ngực mình. Nhưng anh không dám. Anh nói thác qua chuyện khác.
- Mùa cá này chắc nhà em thu bộn? Dám bao anh đi Vũng Tàu một chuyến không?
- Dám à nghen! Chỉ sợ anh không dám đi.
Con chim xanh vụt bay đi. Ỉa rớt một cục phân nửa đen nửa trắng trúng cổ áo Hùng.
Hai người về tới gò Mỏ Qụa một lúc thì ba má và em trai của Trâm cũng về tới. Thằng em trai Trâm lại sốt sắng xắn tay áo làm mồi.
- Kỳ này cho anh Hai nhậu bứt gân luôn. Hồi hổm tía bắt được con trăn bảy ký. Nhậu bá phát nghen!
Trong khi chờ làm thịt con trăn, ông già Trâm nướng hai con tôm càng xanh to bằng cườm tay con nít, ngồi rấp riu đợi. Ông nói với Hùng:
- Thằng Thiệp nó kẹt gì mà không vô chơi? Tánh thằng đó vui vẻ, vô sống trong đồng hạp lắm.
Tiệc rượu có thêm mấy người ở hai nhà hàng xóm. Người nào cũng thuộc loại mạnh đạn, không biết say là gì. Họ uống và tào lao thiên địa vui vẻ tới khuya. Và đêm đó, bật ngật trong men rượu, Hùng lại thấy con chim xanh bay về, đậu im như tượng đá trên bàn thờ. Và Hùng lại nạp đạn bắn tiêu diệt nó. Hoảng sợ bởi đôi mắt con chim nhìn chòng chọc từ vũng máu, Hùng giật mình thức giấc. Coi đồng hồ thấy đã bốn giờ. Trâm đang lúi húi nấu nồi gì sôi lục bục dưới bếp.
- Để em quậy cho anh ly chanh nóng.
Trâm bưng lên cho Hùng chậu nước nóng để rửa mặt. Cô nhắc anh, nếu nước qúa nóng thì vắt bớt nước trong khăn đi mà lau cho tỉnh rượu.
Sáng ngày, nhìn lên cây me keo lại thấy con chim xanh bay về, đậu chót vót trên đó. Hùng gọi Trâm ra coi. Trâm nói:
- Thấy chưa! Nó đúng là con chim định mệnh của anh đó nghe!
Hai tháng sau, Hùng lại rủ Thiệp vô đồng. Bấy giờ đang giữa mùa khô. Đêm đêm, lửa đốt đồng cháy rưng rức. Không gian thơm sực mùi mật cỏ ngòn ngọt. Thằng em Trâm rủ hai người đi thổi gà nước với nó.
Đồng rộng mênh mông. Gió đông nam thổi rao rao, mát lạnh. Tiếng tu huýt kiên nhẩn thổi vào đêm từng tiếng túc túc buồn não nuột. Từng con gà nước tức tiếng kêu sà xuống, bị dính chân trong lưới, đành chịu phép cho tay người thộp lấy.
Qúa nữa đêm, thằng em Trâm không biết nghĩ sao, vuột miệng:
- Chị Hai tui ca mùi lắm. Phải chỉ ở ngoài thành, nhắm chừng dám thành ca sĩ lắm nhen!
Nghe nó nói, Hùng thấy nôn nao trong lòng. Giá Trâm chịu ra thành kiếm việc gì đó làm thì hay biết mấy. Anh gối đầu lên bờ đìa ngắm trời sao lồng lộng. Thốt nhiên một ngôi sao đang nhấp nháy đột ngột biến thành con mắt con chim xanh. “Mày là thằng khốn nạn!”.
Giáp Tết, vợ Hùng sanh thai bọc phải nằm viện cấp cứu. Mẹ anh từ dưới quê lên săn sóc cho con dâu. Hùng ở nhà một mình với cái máy đánh chữ, loay hoay chỉnh sửa tập bản thảo viết về các loài chim ở đồng bằng châu thổ. Đúng lúc đó thì Trâm xuất hiện. Cô đi sắm đồ tết cho cả nhà. Hùng không thể không mời Trâm nghỉ lại ở nhà mình. Nhưng mời cô ở lại thì biết ăn nói thế nào với thiên hạ. “Sa chân bước xuống ruộng dưa, dẫu ngay cho lắn cũng ngờ rằng gian”. Miệng thế sẽ bàn tán về anh thế nào. Nhất là khu tập thể của cơ quan, vốn từ lâu đã có truyền thống dòm dỏ cuộc sống của nhau, dèm pha lẫn nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Thấy khó xử, sau bửa cơm chiều, anh lấy xe chở Trâm tới nhà Thiệp. Định bụng sẽ để Trâm nghỉ lại ở đấy. Nhưng khi tới nơi mới biết cả nhà Thiệp vừa về thăm quê hồi chiều. Không còn cách nào khác, Hùng đành phải đưa Trâm về lại nhà mình.
Đó là một đêm cực kỳ khủng hoảng. Con chim xanh đã lẻn vào nhà từ lúc nào. Nó đậu ngay trên nóc chiếc tủ ly, đôi mắt nhìn xoáy thẳng vào Hùng. Hùng lôi chai dầu gió xanh Trung Quốc thoa lên thái dương, thoa lên trán, lên cổ. Hơi dầu cay xé khiến Hùng trào nước mắt. Nhưng con chim xanh vẫn cứ hiện lên nhìn anh chòng chọc một cách đầy ngạo mạn và khiêu khích. Nó thiêu đốt anh tới từng giọt máu, từng đường gân thớ thịt.
Trâm hỏi anh:
- Anh làm như trúng gió phải không? Coi mặt sao tái mét như trúng gió vậy.
Hùng không trả lời mà hỏi lại:
- Con chim xanh của em còn về nữa thôi?
- Nó chết rồi. Chết hồi sáng hôm qua. Không biết bị ai bắn gãy cánh, bay về tới nhà em thì kiệt sức, rớt ngay trước cửa. Mà anh để em cạo gió cho. Chắc hồi chiều anh uống rượu bị lặm gió chớ gì.
Ngoan như đứa em vâng lời chị, Hùng ngồi xuống chiếc ghế tựa, day lưng lại cho Trâm cạo gió.
- Chèng ơi, gió qúa trời!
Tấm thẻ bài chạy nóng rực như vuốt con chim xanh cào trên da thịt. Hùng ngó lên nóc tủ. Con chim xanh vẫn còn đó. Im lặng và hằn học. Cái màu men ngọc ấy anh không thể nào quên được. Hùng đã lôi cây nạng giàn thun nhắm thẳng vào con chim. Hòn đạn nắn tròn bằng đất sét lao vào con chim với tất cả sự háo hức chiến thắng của tuổi thơ. Con chim té nhào xuống đất, nhưng khi Hùng chạy tới thì nó gượng dậy, lảo đảo bay đi mất hút. Bây giờ thì Hùng đoan chắc con chim thuở ấy cũng có màu men ngọc xanh như chiếc bình cổ thời Minh Mạng. Đó là màu của vua chúa khi hoan lạc. Chưa hẳn. Đó là màu của trẻ con tinh khiết chất ngây thơ. Hay là màu của thiếu nữ trinh nguyên? Hay là?.. Hùng vòng một tay ra phía sau, nắm bàn tay Trâm.
- Em cạo nhẹ thôi. Rát quá!
Chiếc thẻ bài chạy nhẹ hơn. Nó không còn rát bỏng như vuốt con chim xanh cào trên da thịt nữa. Nó như hơi ấm nhẹ phả xuống. Ấm nóng và đê mê. Con chim xanh không còn trên nóc tủ nữa. Có lẽ nó đã bỏ đi biệt tích từ lúc nào. Hùng nói như thở ra từng tiếng:
- Thôi, được rồi Trâm à! Để anh còn xếp chỗ cho em ngủ. Mà này! Anh Thiệp xin được việc cho em, em có chịu ra ngoài này không?
Trâm kéo ghế ngồi xuống bên kia bàn, suy nghĩ một lúc mới trả lời:
- Em không làm được việc Nhà nước đâu. Rối lắm. Với lại, cái số em là sống ở trong đồng.
- Vậy mà thằng Út nó biết chắc em sẽ thành ca sĩ nếu em chịu ra thành đấy.
Trâm cười hồn nhiên. Nụ cười trắng lấp lóa.
- Là nó tưởng vậy thôi, em mà hát hỏng cái gì. Cũng như con chim xanh ấy, nghe nó hót mắc chán.
Nghe Trâm so sánh, Hùng bật cười thành tiếng. Anh vừa cười vừa đứng dậy, vào buồng mở tủ lấy bộ đồ ngủ của vợ đưa cho Trâm.
- Em vào buồng tắm, tắm cho mát rồi thay đỡ bộ đồ của chị. Cứ tự nhiên như ở nhà vậy. Phải anh Thiệp không về quê, chắc ảnh mừng lắm.
Lúc Trâm đang dội nước ào ào trong buồng tắm, nhìn lên nóc tủ, Hùng lại thấy con chim xanh đã đứng đó tự hồi nào. “Mày biết là tao chết rồi chứ gì! Nhưng đừng hòng tao trở thành đồ sưu tập của mày!”. Đôi mắt nó nhìn xoáy hút vào Hùng với tất cả mức độ yêu quái mà Hùng có thể tưởng tượng ra được. Anh căm thù nó tới mức chỉ muốn chạy ngay vào buồng lôi cây súng ra nạp đạn, bắn tiêu diệt nó ngay tức khắc. Đúng lúc đó thì Trâm tươi cười bước ra.
- Bận đồ ngủ của chị, em thấy ngộ qúa trời. Rộng rinh hà anh Hai.
Trái lại, Hùng thấy Trâm mơn mỡn như trái xoài thanh ca, chỉ muốn vập vào cắn ngay một miếng cho đã thèm. Dưới ánh đèn nê ông, gương mặt Trâm sáng lên ngời ngợi.
Để dồn nén cảm xúc của mình, Hùng nói:
- Chắc là anh phải lai rai thêm chút đỉnh cho dễ ngủ. Trâm cứ vô buồng ngủ trước đi. Anh quen thức về đêm như con cò con vạc.
Hùng lôi trong tủ ra chai Brandy và mấy con khô mực. Anh chế cồn ra dĩa, bật lửa đốt, rồi trở nướng từng con một.
Anh hỏi Trâm:
- Em nhấp chút xíu cho vui nghen!
Không ngờ Trâm lại uống được. Có hơi rượu, gương mặt Trâm trở nên hồng hào, lừng lựng sáng. Hàm răng lấp lóa. Đôi mắt lấp lánh. Làn tóc óng ả như bừng cháy từng sợi lấp lay. Hùng chỉ muốn cô cứ như vậy mà thức với anh cho tới sáng. Anh thèm khát. Anh sợ cô đơn. Bởi vì anh đang trống vắng. Anh đã từng trống vắng bên người vợ hay cảu nhảu càu nhàu. Bởi vì anh biết chắc, nếu cô đi ngủ, thể nào con chim xanh định mệnh cũng trở lại ám ảnh anh, hằn học chửi bới anh. Còn như Trâm vẫn ngồi với anh, anh sẽ có cô để chiêm ngưỡng, để trò chuyện. Sự hồn nhiên trong trắng của cô sẽ xua tan những khát vọng cháy bỏng trong anh.
Nhưng càng uống anh càng thấy Trâm đẹp ngời ngợi, càng bị thiêu đốt bởi khát vọng bỏng cháy. Ngọn lửa đàn ông cuồn cuộn dâng lên, ập xuống; dày vò anh, đốt cháy anh. Nó xúi anh nói thành lời:
- Trâm à, chưa bao giờ anh thấy em đẹp như hôm nay.
- Chắc mặt em đỏ lắm chứ gì? Thôi, em hổng uống nữa à nghen!
- Không, không phải vậy! Rượu đánh thức vẻ đẹp trong em thức dậy. Để rồi anh làm mai cho em thằng bạn cùng cơ quan.
Nâng ly rượu lên, bất giác Hùng nhìn thấy con mắt con chim xanh trong đó. “Mày là thằng khốn nạn!”. Hùng tự dưng thấy chờn chợn, không dám uống. Người anh rịn mồ hôi ướt rượt. Có đúng mình là thằng khốn nạn không nhỉ. Mình đã nói với Trâm câu gì rồi. Có đúng là mình muốn làm mai cho Trâm thằng bạn cùng cơ quan thật không? Cơ quan anh còn anh quái nào độc thân đâu cơ chứ. Như thằng Thiệp, vợ con dình huỳnh rồi mà còn nói: “Mầy không nhào vô là tao bập liền xì, cổ đẹp như bông súng. Chẳng lẽ yêu một bông hoa đẹp là xấu sao”. “Mày là thằng khốn nạn!”. Con mắt con chim xanh lại trừng lên nhìn anh. “Mày là thằng khốn nạn!”. Vợ anh giờ này không biết có khá hơn không? Anh đã làm gì để chị để chị phải sanh thai bọc, phải băng huyết? Hay là tại anh suốt ngày xách súng lùng sục tiêu diệt những con chim tự do của thiên nhiên. Hay là tại anh dồn hết công vệc kiếm tiền lên đôi vai người vợ hay cảu nhảu càu nhàu về muôn sự đời lo toan ngập mặt? Hồi chiều đưa Trâm vô viện thăm vợ, chị vẫn còn thiêm thiếp trên giường bệnh.
Bấy giờ Hùng nghe mẹ nói với Trâm:
- Nó còn ra nhiều máu qúa!
Vậy mà giờ này anh có thể ngồi uống rượu cùng Trâm với nỗi thèm khát cồn cào bỏng cháy sao. Nhưng mà qủa thật là Trâm vẫn lung liêng ngời ngợi trước mặt anh. Càng lúc anh càng thấy vẻ đẹp ở Trâm thức dậy lồ lộ. Dưới làn áo mỏng ấy, bờ vai Trâm tròn lẳn, lồng ngực Trâm vồng căng. Đôi môi chín mọng. Đôi mắt lấp lay. Nụ cười trắng lấp lóa. Chao ôi! Trâm đúng là trái xoài thanh ca! ngọt lịm và thơm tho làm sao! Hùng nhắm mắt uống ực hết ly rượu. Anh tưởng như con mắt của con chim xanh mắc nghẹn lại trong cuống họng. Lành lạnh. Rờn rợn. Hùng lại rót ly nữa. Trâm phải nắm tay anh kéo lại.
- Anh uống từ từ thôi. Để em quậy cho anh ly chanh nóng nghen!
Trâm vừa rời khỏi bàn thì con chim xanh đã nhảy ngay từ trên nóc tủ xuống. Lần này nó mổ lia lịa vào đầu vào mắt Hùng, khiến Hùng choáng váng, phải ngồi gục xuống mặt bàn. Tai anh văng vẳng tiếng con chim rít lên. “Mày là thằng khốn nạn!”. Nhưng Hùng vẫn cảm nhận được sự chăm sóc của Trâm. Cô lau mặt cho anh bằng chiếc khăn bông nóng ấm, cô dìu anh lên giường và buông mùng cho anh. Thôi, vậy cũng được. Mình cứ say lịm đi mà lại hay. Nhưng con chim xanh vẫn không cho anh ngủ. Nó đậu ngay vào trong đầu anh. Từ trong đó, nó trừng mắt nhìn tim gan anh, rỉa từng thớ tim gan anh. Anh lôi phắt cây súng ra, bẻ gập nòng nạp đạn. Anh nhắm thẳng vào nó bóp cò. Ở khoảng cách dưới bảy mươi mét anh chưa hề bắn trượt bao giờ. Cái thằng lính lú đầu lên khỏi bờ công sự năm ấy, sao mà nó trẻ qúa. Vậy mà Hùng đã bắn thẳng vào trán nó. Trời ơi, sao mà nó trẻ vậy không biết! Từng viên, từng viên. Hết viên chì này đến viên chì khác, Hùng tức giận nhả đạn vào con chim. Nhưng mà con chim không chết. À. Phải rồi, nó đã chết từ sáng hôm qua cơ mà. Trâm chẳng đã nói với anh như vậy là gì. À, mà Trâm đã đi ngủ hay vẫn còn thức. Mới lúc nãy Trâm vẫn còn ngồi đối diện với anh. Ngọt lịm và thơm tho như trái xoài thanh ca. Mình không nhào vô là thằng thiệp nó bập liền tức khắc. Ai chứ thằng đó thì nó không tha đâu. Đã mấy lần đi bia ôm với nó, có bao giờ Hùng thấy nó tha cô nào đâu. Vậy mà nó đã có đủ mặt hai đứa con với vợ. Còn mình, ai đời vợ lại sanh thai bọc. Nhưng mà qủa tình là Trâm đẹp thật sự. Ngọt lịm và thơm tho như trái xoài thanh ca. Hình như Trâm đã ngủ say trong buồng thì phải. Ngọt lịm và thơm tho như trái xoài thanh ca. Hùng khạc mạnh, ráng nhổ con chim xanh ra khỏi đầu. Con chim định mệnh vẫn còn ở trong đó. Nó đang rỉa từng thớ tim gan anh. Chỉ có Trâm mới đuổi được nó đi mà thôi. Hùng nhoài người ngồi dậy, rón rén đi chân đất vào buồng. Thiên thần của anh đang ngủ. Từng đường cong mềm mại hiện lên sáng rực. Ngọt lịm và thơm tho như trái xoài thanh ca. Nàng có phải là trái cấm đâu. Mình không nhào vào thì thằng Thiệp nó bập mất. Hùng nhắm nghiền mắt, ráng khạc mạnh lần nữa để nhổ con chim ra khỏi đầu. Con chim văng long lóc vào tận góc buồng. Hai cánh nó xõa xượi. Màu men ngọc xanh biếc như cháy lên ở góc buồng. Vậy là nó hết kiếp, nó không còn ám ảnh mình được nữa. Chỉ Trâm là còn lại. Nàng đang ngủ. Ngọt lịm và thơm tho như trái xoài thanh ca. Hùng vừa vén mùng định chun vào thì có tiếng kẹt cửa. Vợ anh ôm túi vải đựng cái thai bọc trở về. Chị gầy đét và xanh xao. Nhìn anh một cách tức tối, chị càu nhàu: “Tại anh cả. Tại anh mà tôi phải tội thế này đây!”. Nói xong, chị xổ túi vải đựng cái thai bọc lăn long lóc giữa nền nhà. Cái thai bọc lăn ngay tới chân anh. Rồi tự nhiên nó phình ra một cách gớm ghiếc. Hùng hoảng sợ định hét lên, nhưng anh kịp trấn tỉnh. Không! Chẳng qua là mình mơ thấy vợ mà thôi. Tại mình sợ mình mới mơ thấy vợ. Anh căng mắt nhìn ra cửa. Rõ ràng là cửa vẫn còn khép kín. Anh nhìn xuống góc buồng. Rõ ràng là con chim xanh vẫn nằm chết xõa xượi ở đó. Còn Trâm, Trâm vẫn ngời ngợi những đường cong mềm mại. Nàng quay lưng lại phía anh, tấm lưng thon thả óng muốt; nhưng anh vẫn cảm nhận được gương mặt hồng tươi men rượu của nàng.
Như một tên trộm trứng, Hùng leo phắt lên giường, lùng sục hai bàn tay trộm cắp khắp mọi chỗ trên tấm thân mềm mại và nóng ấm của nàng. Đúng lúc sục vào chỗ ấy thì nàng giáng cho anh một bạt tai đau điếng. “Mày là thằng khốn nạn!”. Tiếng con chim xanh rít lên.
- Anh Hai! Uống miếng chanh nóng cho tỉnh nè anh Hai!
Mở mắt ra, Hùng thấy Trâm đang cúi xuống lay vai anh.
- Anh mớ thấy gì mà quờ quạng chân tay qúa trời.
Hùng phải lắc đầu mấy cái mới tỉnh ngủ. Đầu anh nhức như búa bổ. Từ từ ngồi dậy, đỡ ly nước trên tay Trâm, Hùng bịa chuyện:
- Anh mơ thấy mình bắn chết con chim.
Coi đồng hồ thấy đã bốn giờ. Lạ thật, bao giờ gần bên Trâm anh cũng thức đúng vào lúc bốn giờ. Giờ này ngoài phố tiếng xe lam đã rộ lên phành phạch.
Không dám nhìn Trâm, Hùng đi thẳng xuống bếp rửa mặt. Anh cảm thấy hình như Trâm đang nhìn theo với đôi mắt của người bắt gặp qủa tang đứa ăn cắp trứng gà. Chân tay anh trở nên lúng túng, ngượng nghịu, cứ như thừa ra, không biết dùng để làm gì.
Khi đứng trước la va bô, soi vào tấm kiếng, Hùng giật mình nhìn thấy trên nắp túi áo có vướng một sợi tóc đen dài. Không biết lúc say rượu mình có chui vào buồng không nhỉ? Anh vừa thầm nguyền rủa mình vừa kéo sợi tóc ra nhét nhanh vào túi áo. Mặc kệ, dù sao nó cũng là một phần của Trâm. Còn con chim xanh định mệnh, chẳng qua nó chỉ là trò đùa của tạo hóa.
Nhưng mà nó đã chết rồi. Chết thật rồi!