đặt tên cho bầu trời
tôi yêu mưa, tôi thích mùi của mưa, thậm chí như một đứa trẻ
ngâm chân vào máng xối
khi trời mưa tôi bị lạc
tôi đang ở trong khinh khí cầu lơ lửng trên mặt đất
tôi có thể chạm vào mặt trăng
bên dưới là đường phố, được lát với những ý tưởng
và trên không một máy bay
nhấp nháy như mắt con nai bắt sáng
thành phố như cuốn sách mở
nếu bạn tìm thấy một điều gì đó, hãy nhặt nó lên
ném nó vào không khí và cho nó một cuộc sống
và khi tôi nhảy ra khỏi cửa sổ như con mèo mất trong đêm
tôi nhìn thấy bầu trời và các ngôi sao ở xa
bóng của khu vườn nơi những con chim ngủ
crazy kim
tôi nhớ đêm nhà kim
áo khoác treo một dấu hỏi
cô mặc chiếc váy nhỏ màu trắng với những chấm polka đỏ
cô là một khoảng cách, nhưng với tôi lúc này cô đang đứng trước mặt
tôi nhận ra lý do tại sao tôi đã ở đó mà không phải một nơi nào khác
đó là khi tôi bắt gặp cái nhìn xói mòn, im lặng và điên dại của kim
đêm kẻ những đường viền lên mắt cô mệt mỏi
cảm giác kỳ lạ của tình yêu chảy từ những giọt nước mắt
giống như cận cảnh quay chậm trong một bộ phim
không trang điểm
tin tôi đi, giữ lại những cảm xúc không phải là một cái gì quá khó khăn
đôi khi chúng ta chạy như điên qua đám đông xô đẩy
hét lên tên ai đó giữa đường phố
thành phố hình thành từ các con số và các dấu hiệu
trong đó kim sống và thở
khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác mở ra
tôi biết nếu mình đi qua cánh cửa trước mặt
như những sợi dây điện cháy đến rạng đông
kim là một cách sống, một phần của tiếng thở dài
một dấu đóng trên bóng tối
bài hát màu xanh lá cây rách
●tặng trần tiến dũng
cuối cùng, sau những giờ có vẻ như vô tận, xe lửa đến điểm dừng
dọc theo đường ray màu xanh lá cây ẩm ướt, cuộc diễu hành chậm chạp của những toa tàu thận trọng cày quá khứ
ở ngã ba, màu sắc và tiếng ồn bị bóp nghẹt bởi cơn gió ướt nặng
khói qua những thân cây, ánh sáng chiều hôm trong gương chiếu hậu nhuộm màu đỏ thẫm
tôi mơ về đêm đó, tấm chăn dày xám xịt giấu những gì vượt ra ngoài nỗi lo âu
thời gian chỉ là một bức ảnh hoen ố về cái chết sớm của kẻ trốn chạy
ngày hôm qua được chôn cất vĩnh viễn trong một cú đánh chết người
lịch sử bị đẩy đến giới hạn, biến mất, tan chảy vào mờ trắng trong ngăn kéo rã đông không kịp thở
tôi mơ về đêm đó, bóng tối từ từ di chuyển qua những cái tên
bạn là một cú pháp, một cấu trúc đảo ngược, một từ bị bẻ cong đến nghẹt thở
bạn bị xích vào nó như người nông dân bên đống đổ nát và một cái xẻng để đào
nơi cái ác vẫn tồn tại như chưa hề tồn tại trên trang nhất của những tờ báo bị đánh cắp
tôi mơ về đêm đó, không khí trong lốp xe chất đống của áp bức, tiếng la hét nổ ra từng mảnh
cơn mưa rửa sạch tất cả, bia mộ của cảm xúc và nỗi sợ hãi tê cứng vì giá buốt
tôi mơ về đêm đó, những con chim tập mở cánh bay, những con dế ngáy và thổi bong bóng
những con bò trong tuyệt vọng tự do
đi thơ thẩn vào thập kỷ