Có những câu thơ nhẹ hẵng như bông cỏ may mà cũng sâu hút như cánh rừng bên trời kỷ niệm:
Em không phải là roi
Mà vách núi phải mòn
Em không phải là chiều
Mà nhuộm anh đến tím…
( Thơ Hữu Thỉnh)
Đúng vậy. Nàng không phải là chiều mà nhuộm chàng đến tím. Tím cả thể xác lẫn tâm hồn. Tím rất Huế.Tím như lan rừng chiều thu xưa…Màu tím ấy là nỗi ám ảnh khôn cùng,là nhớ nhung ,da diết khôn nguôi, cho dù hai người ở hai đầu cách trở…Là nắng ban mai lung linh trên đầu. Là êm nhấp nháy sao hôm trong mắt của đời chàng. Ôi màu tím đã, sẽ còn nhuộm tím chàng suốt kiếp.Buổi chiều ở phố phồn hoa nhưng lòng chàng cứ gửi về nơi mênh mông xa xăm ấy. Thị trấn miền đông ấy chính là nỗi bình yên,là khoảng trời đẹp như ca dao của trái tim chàng mãi mãi. Buổi chiều nơi đây như đang ngừng lại bởi tiếng hát của chàng tha thiết, cô độc nhường bao:
Xa nhau chưa mà lòng nghe quạnh vắng
Đường thênh thang gió lộng một mình ta…
( nhạc Tuấn Khanh)
Phải chăng nỗi buồn của chàng đang bay theo chiếc lá cuối cùng? Không biết nữa! Nhưng chàng đang rơi xuống tận đáy của xót xa tựa hồ ngựa xa bầy, chim lẻ bạn:
Rượu cạn ly, uống say lòng còn giá
Là trên cành một chiếc cuối bay xa…
( nhạc Tuấn Khanh )
Buổi chiều ấy đã giấu con dao và bất thần cắm phập vào tim Chàng khi đọc tin nhắn:
” Anh ơi! Hãy quên em đi.”
Đây là thực hay mơ?
E-mail chàng viết cho nàng:
“ Em yêu dấu ơi! Làm răng anh quên được hí? Quên làm răng được với mối tình tím nhớ như rứa? Quên sao đành ? Đi dọc suốt đường đời anh luôn gặm nhấm nỗi cô quạnh, muộn phiền nhất mà số phận đã gá vào. Tình cờ em đến như một tia chớp hân hoan.Anh thì vô cùng sửng sốt bởi một trái tim và tâm hồn nồng nàn yêu thương và đam mê cháy bỏng như thế.Em đi tìm anh vì bài thơ “ R R “.Anh đã phát khóc khi em sẻ chia tâm trạng của một gã du miên luôn đau đáu quê nhà. Ôi Huế yêu thương ! Khi đón nhận tình cảm mới lạ của em, anh cứ băn khoăn: Mình nghèo quá!. Thơ không nuôi nổi anh.Anh đã xúc động khi mình miết vào nhau ,qua nụ hôn đầu em thỏ thẻ: Anh ơi! Em cũng …nghèo.Như rứa sẽ dễ chịu hơn phải không anh ? Hai đứa mình chừ là một.Sẽ yêu thương,.sẽ tiêu đến đồng bạc cuối cùng…Cảm ơn em. Em thốt lên lời của trái tim như rứa làm răng anh khỏi xiêu lòng? Ròng rã một năm trời chàng và nàng như đôi sam biển, quấn quýt không buông rời nhau qua điện thoại, tin nhắn,e-mail và đôi lần hò hẹn nhau ở quán cà phê 75. Sự đồng điệu tâm hồn đã dệt nên bài ca tình yêu ngỡ như muôn thuở.Nếu vắng nhau một ngày, chàng sẽ là tượng đá. Nếu vắng nhau một chiều ,nàng sẽ sốt ruột khôn nguôi. Một năm chưa là dài nhưng cũng không quá ngắn để chàng làm cả trăm bài thơ gửi cho nàng bằng cả ruột gan ,tim óc và tin yêu. Lần đầu trong đời chàng đắm đuối như chưa bao giờ thế, kể cả thời mới lớn. Một thứ tình cảm chàng cho đi thật lạ lùng dù nàng chẳng sắc nước hương trời.Có lẽ tâm hồn nàng quá lung linh chăng? Có dài lâu chăng thì chỉ có thời gian trả lời…
Chuyện tình của chàng bước sang năm thứ hai bắt đầu nguội lạnh từ nàng. E-mail thưa dần.Tin nhắn cụt ngủn. Điện thoài thường ý ò e… Chàng hỏi thì nàng trả lời bận họp, hoàn cảnh khó khăn…Sự quan tâm của nàng đối với chàng không còn như trước. Điều quay quắt nhất của chàng là thơ chàng post trên các mạng không còn comment của nàng. Sự quay ngoắt này nhất định phải có nguyên do. Từ chàng vẫn thủy chung như buổi ban đầu.Sao nàng kêu : Anh hãy quên em đi?
Soát xét lại mình, một con kiến chàng cũng không muốn làm đau.. huống chi nàng -người yêu dấu cuối cùng của đời chàng…Lạ lung thật. Bao nhiêu câu hỏi cứ như lưới bủa vây tâm trí chàng. Tâm trạng. Bức bách.Cú đập của Định Mệnh đã khiến chàng muốn ngã quỵ…Một năm đã khép lại khoảng trời của chàng và nàng. Màu xanh cũng dần phai. Quán 75 không còn thuở hẹn hò…Chiều nay chàng lê bước phong trần về phía hoàng hôn.Tiếng hát muộn phiền cất lên miên man trong gió chướng:
“ Xa nhau chưa mà lòng nghe quạnh vắng.
Đường thênh thang gió lộng một mình ta…”
Chàng lại e-mail cho nàng, có những câu bật ra từ trái tim chân thật đến se lòng, rười rượi…
“Em yêu ơi! Anh không thể nào tin được Anh hãy quên em đi là lời cuối em nói với anh.Có thể cuộc đời đã đẩy xô em đến bờ vực của tuyệt vọng ở cõi trần gian không là chốn thiên đường.Có thể em tự dối lòng bởi một thôi thúc vô hình nào đó.Dù gì, dù sao, bây giờ, ngày mai,ngày mai nữa vật đổi sao dời, sông có khô hồ có cạn…anh vẫn yêu em. Em ơi! Một năm anh ngỡ chạm đến thiên đường tình yêu với nhiều kỷ niệm khó quên.Một năm nữa , anh chới với trong ngong ngóng đợi chờ, quay quắt, hồ nghi… Anh lại nhớ 2 câu thơ của NTN:
Hai năm tình lận đận. Hai đứa cùng xanh xao! Mình xanh xao thật rồi, phải không em ? Em yêu ơi! Dù có chia lìa hay thật sư yêu thương mãi mãi thì vẫn vô vàn cảm ơn em đã đến bên đời anh. Và anh nghĩ: Đây là một tình yêu bất tuyệt, thiên thu và vĩnh cữu…”
Buổi chiều tan trôi trong màu nhớ. Chàng tiếp tục lang thang để cho màu tím Huế, tím nhớ nhuộm hết cả một khoảng trời trước mắt. Một khoảng trời của hoa phong lan còn thoang thoảng mùi hương…
( SàiGòn tháng 6 năm 2012 )