Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
716
123.238.986
 
Đóa hoa không gai và con cừu không rọ mõm
Quế Hương

 

Giấc mơ thường bù đắp cho tôi những gì tôi thiếu. Trong mơ tôi có cả phích cà rem chứ không cùng con Huyền mút chung một cây. Đêm nay tôi mơ tới  dì Phan mượn truyện, qua bãi tha ma rùng rợn ở đường Võ Tánh, qua cái cầu Đông Ba đáng sợ với một đứa trẻ vì nước sông xanh rợn người cứ lộ qua khe ván. Thằng Vui điên (râu ria rồi nhưng cả Huế ai cũng gọi là thằng) chận tôi lại trên cầu: “ Mày vọng nguyệt…hi hi mày vọng nguyệt ” rồi nhấc bổng tôi lên như con nhái. Tôi hét lên nhưng hắn vẫn cắp tôi qua hết cầu mới thả xuống cười hề hề. Dì Phan ở dưới chân cầu, nhà làm kẹo đậu phộng. Tôi được một gói kẹo rẻo đem về, cả thứ tôi thích hơn cả là truyện. Dì cho tôi mượn mấy quyển truyện của Hồ Biểu Chánh, bà Tùng Long. Gì tôi cũng ngốn, miễn là có chữ. Trong mơ tôi đã giấu gói kẹo và truyện dưới gậm giường vì sợ con Huyền lấy và tỉnh dậy trên chiếc chiếu ướt đẫm. Sợ hãi tôi nằm im cốt để hơi ấm làm khô chỗ chiếu ướt nhưng con ranh Huyền nằm cạnh biết ngay, vênh váo chìa tay: “ Một đồng cọng tấm ảnh tài tử chị cắt tối hôm qua hay gọi thằng Cảnh?”- Thế là đi tong ngày chủ nhật! Một ngày bắt đầu bởi 2 đồng mạ phát trước khi đi bán. Ăn  nửa ổ mì chan nước buổi sáng, còn lại mấy chuyến xe lam. Chủ nhật không mất tiền xe lam, tôi có tiền ăn quà thế mà con ranh nỡ…Tôi gật đầu vì nếu chần chờ con Huyền sẽ chạy bổ ra xóm, đến trước nhà thằng Cảnh tru tréo:“Cảnh ơi, chị Hiền đái mế !”(1). Thằng Cảnh là “bồ” tôi. Con trai một nhà giàu nên học đệ thất (2) mẹ còn lau đít. Hắn hay chơi với tôi và  tuyên bố lớn lên sẽ lấy tôi nếu tôi hết đái dầm và mặc quần thủng đít.

 

Con Huyền hí hửng ra chỗ mạ để tiền lấy phần tôi rồi biến mất. Còn may vì mạ đã ra chợ. Nếu không thế nào cũng bị nheo nhéo: “Trời ơi răng tui khổ rứa! Toàn vịt lại vịt què!”.

 

Con mèo đen của chị Thường thấy tôi đến cọ cọ nhưng đang cáu tôi đá hắn một phát. “Mới sáng răng Hiền ác rứa?”- Chị trách. Con Mốc biết ngay nguyên nhân lặng lẽ mua cho tôi nửa ổ mì bằng tiền của nó. Nó “giàu” hơn chị em tôi vì làm việc nhà xong còn đi bán kẹo gừng. Câm đi đôi với điếc nhưng tôi tin nó nghe được cả tiếng lá rơi, tiếng cọng cỏ nghiêng đầu, tiếng rúc rích của lũ mọt, tiếng thì thào trong đầu mỗi người. Mạ nhặt nó ở chợ. Lịch sử đời nó là một trang câm lặng. Có lần trong giấc mơ, tôi đã biến khát khao của mình thành sự thật – cả nhà câm như con Mốc. Họ lướt qua lặng lẽ và dễ chịu như mọi sinh vật không biết nói. Khi mồm không xoen xoét o Lài cũng dễ thương với đôi má đỏ màu phẩm nhang và nụ cười toe toét. Con Huyền không nanh nọc, giống búp bê. Mạ không nói không trào cay đắng. Chị Thường im lặng giống Đức Mẹ với gương mặt tuyệt đẹp dìu dịu buồn thương. Bộ ngực vĩ đại của o Bẹp nói bằng hình khối…

 

Người đàn bà trên to dưới tóp trông như củ khoai cắm trên hai chân nhang ấy bước vào nhà tôi một chiều đông rét mướt. O Lài cằn nhằn: “ Đói chết cha còn tha ngợm về!”- “ Cho nó ngủ thôi, ngày nó tự kiếm ăn ở chợ.”- Mạ vắn tắt còn con Huyền nhìn sững phá lên cười. Chị ta cười theo, vẻ ngờ nghệch. “ Tên chi ?”- O Lài hỏi. -“ Bẹp ”. “ Ngó là biết bẹp rồi cần chi phải đặt! Đổi là Mary- vú, em Mary –mông!”( 3) - “Không bẹp, không mông, không vú chi hết. Gọi nó là Đẹp. ”- Mạ ra lệnh. Nhưng lệnh không tuân theo. Vả lại gọi Đẹp, o Bẹp không lên tiếng.

 

Lăn lóc kiếm sống ở chợ, thỉnh thoảng mạ lại nhặt về đồ sứt mẻ. Ba năm trước một con bé câm da mốc thếch như da trăn và bây giờ là người đàn bà dại. Mạ bảo khờ thế mà vú thế chỉ có nước bị hiếp to bụng. Cho nó ở, nó nhờ mình, mình nhờ nó. Nhà có 3 cô con gái, một cô em chồng quậy như chuột thêm con Mốc và o Bẹp thành một sân khấu. O Lài nhìn cặp vú thỗn thện của o Bẹp như nhìn một kỳ quan. Lấy cái tô úp lên vừa y. “Muốn gọn bớt tau bày cho!”-“Muốn.”-“ Mấy năm trước ngực tau to hơn rứa nữa nhờ làm phép mà nhỏ. Mi cứ bắt một con thằn lằn, buộc túm 2 ống quần lại bằng dây thun, thả hắn vào rồi đọc: “ Úm ba la…to đi, nhỏ tới! ” bảo đảm vú mi nhỏ liền!”Thế mà o Bẹp tin, làm theo. Thằn lằn bò đến đâu, o nhảy tưng tưng đến đấy. Được trận cười bể nhà. “Chưa nhỏ hả? Thế thì phải qua bên nớ nhờ cậu Chuân bú.”- O Lài tiếp tục đùa. Vú o Lài chỉ bằng cái bánh bò của ông ba tàu vào xóm bán. Trong cái hộp thiếc của o ở tủ bếp, xen lẫn với hành tỏi là phấn nụ, kẹp tóc, dầu dừa và một cặp nón xinh xinh bằng mút. Khi có hẹn với anh Liên thợ may, o Lài giở đồ nghề làm đẹp trước những cặp mắt ngưỡng mộ của tụi tôi. O hơ nóng chiếc đũa sắt gắp than trên bếp rồi cầm lọn tóc mái của mình quấn vào. Những sợi tóc mật bị hành hình vểnh lên rồi xoăn lại như tóc Chà Và. Uốn mái xong, o đánh một mặt phấn nụ rồi sai tôi lên bàn thờ xé miếng bao nhang, quệt nước miếng vào, bôi màu đỏ phẩm lên môi, má. Việc cuối cùng là mặc áo dài, nhét hai cái nón mút vào xu chiêng xoay người hỏi: “ Đẹp không bây ?”.

Bầy vịt đông dần, què quặt như mạ nói (không ngoài cũng trong).Chị Thường đẹp đến phát lo. Mạ phải đem bán cho am cô đồng gần chợ đổi lấy lá bùa luồn dưới gối. Con Huyền ranh đến phát sợ. Tôi vú chũm cau còn đái dầm. Cả con Mốc, mạ, o Lài, o Bẹp cũng không giống ai. Suốt ngày tiếng cạp cạp cứ vang động trong đầu. Tiếng rúc rích của nghèo đói trong mọi xó xỉnh. Con Huyền nghe rõ hơn ai hết. Hắn thề lớn lên hoặc giàu có hoặc chết phức cho xong. Hắn hay ghim mắt vào khu vườn mênh mông trước mặt. Nơi có nhiều thứ hấp dẫn như bể cá vàng, sân quần vợt, hồ sen bát ngát có thể bơi thuyền nan hái sen, câu cá. Cả thứ  hắn sợ là mụ điên mù nhốt trong cái buồng vừa tối vừa thối. Người ta kể mụ điên ấy là vợ ông Lý, hóa điên khi ông Lý lấy người hầu gái. Ông Lý chết, cậu Chuân xích mẹ trong buồng. Ô cửa sổ duy nhất của căn buồng ấy lại chõ sang nhà tôi. Bà điên trần truồng xấu xí bu lấy thành của sổ hướng về phía có tiếng người múa may la hét. Con Huyền nhăn mặt: “ Tui thà chết trẻ hơn sống già. Thê thảm quá!”.Còn chị Thường dịch tiếng cười đười ươi, tiếng khóc chó tru, tiếng hét nhọn hoắt đâm thủng trưa nắng ra tiếng người: Mụ điên đói. Mụ điên khát...rồi bày trò câu cá. Cây cần câu mảnh dẻ buộc nối chằng chịt bằng những thanh tre rút từ chiếc vạt giường hư vươn qua rào, nhún nhảy trước ô cửa. Nhưng hiếm khi mụ điên mù chụp trúng mẩu khoai, mẩu sắn buộc đầu cần. Chụp hụt thức ăn rơi xuống đất. Chị Thường tiếc hùi hụi còn O Lài mắng: “ Con mụ không thương mắc mớ chi mi thương! Mi ưa làm dâu mụ điên chắc !”.Con Mốc chui qua rào nhặt cho mụ, thừa cơ tót lên cây khế ngọt. Tim tôi đập thình thịch vì sợ cậu Chuân về. Nhưng con ranh Huyền chạy ra đầu ngõ bảo chưa nghe tiếng vỗ tay của hắn thì cứ yên tâm vặt khế. Trò chơi câu cá ấy lôi cuốn tợn vì vừa được ăn, được cười, được hồi hộp. Nó chỉ chấm dứt khi mùa đông về. Ô cửa sổ khép chặt. Tiếng mụ điên bị mưa gió át dần rồi tắt hẳn. Sân khấu độc diễn hạ màn.

 

Qua xuân, vườn cậu Chuân xuất hiện một con bạch mã như phi ra từ một trang kiếm hiệp. Bầy vịt què lại xao xác. O Lài ré : “ Bẹp, mi ngó con cặc ngựa tề! Dễ sợ chưa? Dài bằng khúc củi. Đâm cái thủng bụng.” Con Huyền mơ ngồi trên lưng ngựa làm tiểu cô nương còn chị Thường thở dài: “ Nuôi chi không biết! Rồi lại để đói!”– “Nuôi để cậu Chuân chiều chiều mặc đồ trắng cưỡi diễu qua diễu lại làm mồi câu mi chớ ai! Câu mi chỉ cần mèo đói, cần chi ngựa gầy. Thôi, xích lô tới rồi tề !”.

 

Mạ quyết định thuê xích lô tháng chở chị Thường đi học, cho tôi và con Huyền ngồi ké. Ba “tiểu thư dỏm” không có lấy một đồng vì tiền đi xe lam, xe buýt bị tước để dồn trả xích lô. Con Huyền nhảy xuống đi bộ. Hắn không thích bị lu mờ bên chị Thường. Sau này lớn lên gặp nhiều người, tôi vẫn không thấy ai đẹp như chị. Vẻ kiều mị của chị làm nên không chỉ dáng da, đường nét mà còn ở thần thái. Nhẹ nhõm. Thanh thoát. Cứ như tiên trên trời bay xuống. Có đêm tôi mơ tiên bay về trời, tỉnh dậy thấy tiên ngồi ăn khoai thương ứa nước mắt. Cái thần thái thanh thoát phiêu diêu ấy làm khổ chị. Đi xe đạp, người trước ngoái lui, người sau ngoái tới. Đi bộ càng phiền hà. Cứ nhìn xuống đất như sợ dẫm phải con gì. Thấy con bọ lật ngửa, ngồi xuống lật lại. Thấy con cóc giữa đường lật nón hốt đem vô cỏ. Có lần trên đường về chị chứng kiến một thằng cầm đuôi con mèo đen quay tít. “ Làm chi hắn rứa?” - Chị dừng hỏi -“ Cho nó đi máy bay trước khi quật xuống đường. Coi không người đẹp?”- “Đừng…bán tôi mua.”– “5 đồng”- Thằng kia hô. Nhưng chị làm chi có 5 đồng. “ Thế thì đổi ”- “ Đổi chi?”. Thằng kia dán mắt vào gương mặt diễm lệ của chị - “ Một cái hôn”. Tôi hoảng hồn lôi chị đi nhưng chị đứng yên, mặt tái xanh rồi điềm tĩnh chìa má. Thằng kia không chỉ hôn mà còn thè lưỡi liếm. Giờ tôi vẫn còn nhớ gương mặt nham nhở của thằng ác ôn đã đặt lên cái má mịn màng trinh nguyên của chị tôi nụ hôn ghê tởm và để lại vệt nước bọt hôi hám ấy. Trong mơ tôi đã 2 lần giết nó thế mà nó vẫn sống, kề gương mặt ác quỷ vào gương mặt thiên thần uy nghiêm của chị. Sau vụ đó mạ bấm bụng thuê xích lô tháng chở chị đi học. Chị ngồi xích lô cũng không giống ai. Dáng thẳng băng, đùi khép lại, tay để trên vạt áo, cần cổ như cuống hoa, mái tóc như vệt huyền đen nhưng nhức. Nhiều anh bám theo để mong chớp bằng mắt bức ảnh của thục nữ. Tôi ngồi bên chị nhỏ nhoi như vịt con xấu xí bên thiên nga kiều diễm. Bác xích lô bảo giá ngó mà phải trả tiền thì chị tôi có khối!

 

Con Huyền khỏe ra và rủng rỉnh tiền từ khi cuốc bộ. Mang tiếng cuốc bộ nhưng tôi hay thấy hắn ngồi vắt vẻo sau xe nhiều anh, mặt câng câng. Có lần hắn khoe với tôi cả tờ 5 đồng mới tinh bảo nhặt được. Sau này mới lòi ra chỉ cần biết hắn là em ruột chị Thường khối cái đuôi tự nguyện chở hắn đi học và cho hắn  tiền. “Mê cô chị phải mị cô em ”, con ranh Huyền biết tỏng điều đó!

 

Khi cả ba chị em tôi đều yên vị ở trường nữ trung học Đồng Khánh, mạ lại chơi trò trưởng giả cho một anh sinh viên người Quảng ở trọ dạy kèm. Anh Chung dọn tới với một rương sách, đôi giày há mõm và gương mặt lỗ chỗ nốt rỗ như tấm thớt băm. Con Huyền ác cảm từ phút đầu. O Lài thì bảo phải dằn mặt cho biết lễ độ với…vịt!  Đợi anh ngủ, o lấy đôi giày chớm há của anh chống lên cho nó há luôn rồi treo tòn ten trên giây phơi áo quần như lời cảnh báo. Mạ biết bắt o Lài đem giày đi khâu và đe đứa nào không chịu học mạ cho ra chợ Đông Ba! Thế là ớn! Cứ nhìn mạ trở về nhà sau một ngày dầm chợ mới thấy khiếp chợ. Dấu vết lặn lội, lầm than, lăn lóc bám từ tóc tai, giọng nói, áo quần, nhiều nhất là đôi chân. Chiều mùa đông, chị Thường đợi mạ về với thau nước muối và trã than hồng. Rửa chân xong, chị lau khô bằng cái áo rách rồi ngâm chân mạ trong nước muối ấm. Và đôi chân khóc! Tôi thấy lũ nấm, sần, loét, lở rùng rùng ứa lệ. Con Huyền nhăn mặt đứng nhìn. Hắn sợ bàn chân lội chợ nên khi nghe dọa cho ra chợ là ngồi vào bàn tăm tắp.

 

*

 

Có thầy kèm, tôi và con Huyền như diều gặp gió, tiến bộ vùn vụt. Riêng chị Thường, nước chảy lá môn! Chị chẳng quan tâm đến con số, hình khối, thứ vị cao thấp. Chỉ để ý xem chim có đến ăn trái ổi chín chị để dành trên cây không. Ăn xong chị vơ vét thức ăn thừa, tẩn mẩn ngồi nhặt xương xóc nguy hiểm rồi đem ra đầu ngõ cho chó đói mèo hoang, cả gián và chuột. Chị bảo chúng đều là cư dân của hành tinh này. Thỉnh thoảng, chị nhặt về một con gì đó và nhìn cả nhà với đôi mắt đẹp cầu xin…Chị học dốt anh Chung chẳng nỡ mắng vì chị quá tốt, quá đẹp. Đôi mắt mướt rượt như nhung chớp chớp rươm rướm là người đối diện bối rối như chính họ có lỗi. Thế rồi người ta để yên chị như để yên một bông hoa, chẳng ai bắt một bông hoa phải học để đẹp và thơm.

 

Căn bệnh đái dầm của tôi hóa ra có thể trị được bằng một quyển sách mỏng dính, bìa vẽ một chú bé quàng khăn đứng chon von chót vót trên chóp núi. Anh Chung đọc lai rai, cười tủm tỉm. Tôi tò mò mượn, anh bảo: “ Không đái mế đúng nửa tháng anh cho bé mượn. Mỏng thế mà tuyệt cú mèo!”. Nửa tháng ấy, cứ sắp…là tôi thấy anh Chung chìa sách và tỉnh dậy. Tôi đọc “Hoàng tử bé”(4) như đứa trẻ nhà nghèo lần đầu tiên được nếm một mẩu chocolat, không hiểu mà vẫn thích vị ngọt đắng tinh tế. Anh Chung bảo thế là được, anh cũng chưa hiểu nữa là. Chỉ thấy mỗi lần đọc vừa nhỏ lại, vừa lớn bổng lên. Kỳ diệu thế đấy! Tôi và anh Chung cứ  nhỏ lại, lớn lên nhiều lần khi phiêu lưu với bát ngát sầu tư của chú bé từ một tinh cầu lạ rơi xuống địa cầu, nơi chú cho:“khô khan khô đét, nhọn hoắt, đắng cay, chua ngoa chát ngấm. Con người thì thiếu tưởng tượng ”.Tôi mê chú đến nỗi sợ ngày anh Chung đem chú đi, thế là tôi chép. Chú hiện lên trên từng trang giấy bởi một thứ chữ cực kỳ nắn nót. Chép đến gần trang cuối, lúc chú khởi sự lên đường trở về tinh cầu của mình: “Tôi không thể mang theo tấm thân này. Nặng lắm. Nhưng sẽ chỉ như một cái vỏ khô bỏ rớt lại. Đâu có chi buồn, những cái vỏ khô…” tôi òa khóc. Anh Chung cốc đầu bảo tôi đúng là vịt què. Mải mê chơi với Hoàng tử bé, tôi hết đái dầm khi nào không hay. Giờ tôi không còn bận tâm với “hoàng tử Cảnh” mắt to như mắt trâu, da trắng như sữa chổng mông cho mẹ lau đít nữa. Tôi có một hoàng tử bé tinh khiết như giọt sương, xa như vì sao, gần như giấc mơ. Đêm tôi nhìn lên trời và thấy trong đám sao xúm xít có một ngôi sao nháy cười, một ngôi sao ứa lệ. Có khi tất cả đều cười, đều ứa lệ bởi tôi không biết ngôi sao nào hoàng tử bé trú ẩn. Từ khi “có ” chú, tôi không còn nghe tiếng rúc rích của đói nghèo trong mọi xó xỉnh nữa. Vả lại anh Chung bảo: “ Nhà em mà nghèo chi! Có rất nhiều kho báu – Lòng tốt. Vẻ đẹp. Mộng mơ.” Tôi yêu hoàng tử bé còn anh Chung yêu đóa hoa ngây thơ yếu ớt có 4 cái gai nhọn của chú. Anh bảo anh cũng có một đóa hoa. Đóa hoa của anh chẳng có gai nhọn nào và anh đau lòng lắm vì như thế thì nó chẳng bảo vệ được mình.

 

*

Giếng nhà bỗng dưng có mùi tanh tanh tanh khó chịu phải thay nhau gánh nước đầu xóm. Cậu Chuân mở cửa vườn thông hai nhà mời bên tôi lấy nước dùng. Cậu Chuân hơn chị Thường khoảng mười tuổi. Khi cậu thừa kế cơ ngơi bát ngát của ông Lý, chị Thường còn là con bé hỉ mũi chưa sạch dẫn hai em lang thang cuối xóm hái đồ chơi bán hàng. Trước chơi sau ăn. Cho vào miệng nhấm nháp tất, không đắng là nuốt. Thứ cây dại chua chua, thân có đốt màu nâu hồng là mía cam rượu. Cọng cây bụ bẫm tước lớp vỏ nhu nhú gai, chát chát ngòn ngọt là mía lau. Quả mâm xôi vun đầy đỏ đẹp như mâm xôi gấc cúng đình…Ba chị em chui vào vườn cậu Chuân hái keo dại mọc ven hồ, tộng đầy bụng. Con Huyền ăn xong buồn nôn, đau bụng rồi nhột đít. Chổng mông thấy “con rắn” ngo ngoe, con Huyền tái xanh tái xám ré. Chị Thường cuống cuồng khóc. Cậu Chuân xuất hiện định bạt tai con chị vì tội dẫn em chui vào vườn phá giấc ngủ trưa của cậu. Bàn tay giơ lên chợt khựng lại khi chạm phải gương mặt thiên thần. Cậu nhìn sững lẩm bẩm:

 

“Con bé này lớn lên phải biết !”.

 

Tôi tin cậu Chuân để ý chị Thường từ đó.

 

Giếng vườn cậu Chuân sâu thăm thẳm, đầy rêu. Anh Chung giành xách nước nhưng không ai chịu. Tối o Bẹp về gánh còn ngày chia nhau khiêng. Đó là cơ hội để con Huyền ngắm sự giàu sang của chủ nhân. Con Mốc ăn thỏa thuê khế ngọt gần giếng. Chị Thường tiếp cận với con ngựa gầy giơ xương. Nó kết chị rất mau, nhận tiếng chân chị hí lên vui mừng, dụi mõm vào chị và nhai nhỏ nhẻ những cọng cỏ non đi học về chị hái bên bờ sông Hương. Mấy chị em không cầm lòng nổi trước lời mời dạo thuyền trên hồ bẻ sen non ăn hay đánh vợt với chủ nhân. Cậu Chuân mặc quần short trắng, áo pull trắng nhặt cầu hoài vì mắt dại theo những nét lượn thanh tân và mái tóc dài tung tỏa ma mị của chị Thường. Bên này rào, anh Chung sốt ruột trút hết hơi sức điều khiển tiếng sáo trúc khiến quả cầu lông lộn lòng lộn ruột bổ chúi xuống đất. “Về học bài!”- Tôi kéo áo chị Thường. Con Huyền thế chỗ chị nhưng chỉ 5 phút sau đã thấy nó về, vung tay dậm chân: “ Đồ ganh tị!”.Tôi biết nó rủa anh Chung. Dạo này anh gầy nhom, những nốt rỗ hoa đựng đầy bóng tối. Anh bảo tôi đóa hoa của anh sắp bị con cừu ăn .

 

Đầu tháng chạp, o Lài chỉ huy lũ gái tơ trảy lá cho cụ mai giữa sân. O chia mỗi đứa mỗi cành. Con Huyền tót lên cây. Chị Thường nhè nhẹ từng lá một, vừa bứt vừa dỗ: “Cụ chịu khó để cháu vặt lá cho cụ ra hoa ”. O Lài vặt tanh tách: “ Sáu cô mó một cụ, sướng nhé ! Hồi xuân ra hoa cho thật nhiều! ”.O Bẹp bắc ghế đứng, tay vươn dài, vú nhọn hoắt khiến cụ mai cũng phải rùng mình. Vú o Bẹp không gọn bớt dù đã “làm phép”. Nó cứ đầy vun, chỉa thẳng đâm thủng mắt nhìn. Một tối, con Mốc chạy như ma đuổi từ vườn cậu Chuân về với một mớ ngôn ngữ chân tay hỗn loạn không ai dịch được. Nó càng ra sức diễn tả cả nhà cười càng cười bởi điệu bộ quái dị của nó. “ Chắc nó thấy ma. Bên nớ có mộ ông Lý. Năm nay làm mứt nhiều, bán xong cái tết, bắc nước máy, khỏi qua vườn người ta.”- O Lài  tuyên bố. Làm mứt giỏi, nấu ăn ngon, o  được tụi cháu tôn làm vua bếp. Thứ tầm thường đạm bạc nhất qua tay vua bếp cũng thành món độc. Cây vả góc vườn, bụi chột nưa sau ảng nước, buồng chuối xanh, những thứ rau linh tinh lang tang thế mà mạ chạy gạo không kịp. Ngày lụt, bánh bột sắn đường đen của o đậm đà đến nỗi cứ cầu lụt. Ngày mưa, món tầm bậy tầm bạ của o ăn thủng đáy nồi cơm to. Nghèo ăn gì cũng ngon hay tay o thơm như mạ nói, đến thân cây chuối làm dưa với kiệu cũng nức mũi!

 

Mùa mứt tết của vua bếp bắt đầu đầy hăm hở với viễn cảnh bắc nước máy. Anh Chung nức lòng bởi hứa hẹn của o Lài, cũng nhào xuống bếp gọt me, gọt quật, canh lửa. Gian bếp đen sì ám khói của mạ ngát hương. Đêm sực nức hương gừng, ấm cả ngọn gió. Đêm ngào ngạt hương sen, không khí cũng đài các. Đêm ngan ngát hương quật. Đêm béo ngậy hương dừa. Đêm rối lòng rối dạ với thứ mứt vét của chị Thường. Chị xắt sợi vỏ quật, gừng, cà rốt, thơm rồi rim với thứ đường đẫm hương mứt vét từng đêm thành một thứ mứt dẻo thơm ngon đến bối rối. Mứt ấy ăn với bánh mì nóng hổi của cậu Chuân đem qua cho ngon tuyệt. Trong gian bếp đen sì, cậu sáng ngời như một vị hoàng tử. Những câu chuyện của cậu cũng hớp hồn người nghe vì sặc mùi phong lưu lịch lãm hoặc dầm dề nhân ái. Từ chuyện đầu tư cho vẻ đẹp của khu vườn đến chuyện mua con ngựa khi chủ nó sắp bán cho người ta xả thịt, con chó từ quán thịt cầy…Cậu bảo vườn cậu là “ Trắc Ẩn Viên ”, rộng lòng đón nhận những con vật bất hạnh. Chỉ tội thiếu người chăm sóc.

 

Anh Chung bảo đó là những câu chuyện của người đi săn, có mùi bẫy thú.

Nước máy đã bắc nhưng cánh cửa thông hai vườn vẫn mở toác hoác như mồm con thú nuốt chửng những ả vịt què. Thỉnh thoảng từ cái mồm ấy lại nhả ra những bọc quà cây nhà lá vườn. Thỉnh thoảng cậu Chuân lại tha về Trắc Ẩn Viên một con thú què quặt, đói khát khiến chị Thường bận tay, bận lòng. Con Huyền thích qua hồ học bài để hít thở bầu không khí sang trọng. Tối tối o Bẹp vẫn gánh đôi nước giếng mát rượi bên kia rào về tắm. Mùa săn kéo dài cho đến khi thiên nga quen chốn cứ bay về…

 

*

 

Chị Thường đứng trước gương thử chiếc áo sẽ mặc vào hôm ăn hỏi cho cả nhà ngắm. O Lài tấm tắc: “ Con Bẹp rợt bớt ngực cho con Thường thì con Thường thành hoa hậu. Để tau cho mượn cặp mút.”. O vừa dứt lời, con Mốc từ ngoài xồng xộc chạy vào kéo tay chị Thường lôi băng băng bằng sức mạnh của một con điên. Tôi và O Lài hoảng hốt chạy theo. Qua khỏi cánh cửa thông hai vườn, nó ra dấu im lặng theo nó. Đêm thăm thẳm, lá phập phồng. Vạt áo hồng phấn của chị Thường loang loáng như mảnh trăng rơi soi lờ mờ đôi thùng nước chỏng chơ bên thềm giếng. Tôi cảm nhận vấn đề nghiêm trọng và rõ ràng đến nỗi kéo chị đứng lại. Nhưng con Mốc lôi tuột chị quành ra gian bếp mới sửa sang để đón nữ chủ nhân. Đèn tắt, cửa đóng nhưng âm thanh quái dị từ đó cứ trào ra lùng bùng những màng nhỉ thanh tân. Mấy cặp mắt dí vào khe cửa theo lệnh con Mốc thấy hai cái bóng đang hì hục. Một chống tay vào thành bếp, ưỡn bộ ngực trần đầy vun nhọn hoắt chọc thủng bóng đêm. Một khòm người như con gấu vừa cào cấu vừa mút chùn chụt bầu vú to đùng trắng toát…Chị Thường lùi lại, đạp phải con chó què đang quẩn bên chân chị khiến nó kêu ăng ẳng. Con ngựa gầy cách đó mươi bước dậm chân hí vang. Nó đã nhận ra người thương trong bóng tối. O Lài nhổ bãi nước bọt chửi: “ Mả cha cái thằng Chuân khốn nạn, cái con Bẹp vô ơn!”

 

Cánh cửa thông hai vườn được anh Chung hăm hở rịt chằng chịt bằng thép gai. “Trắc ẩn viên” vun vút tiếng roi quất, tiếng kêu đau đớn của những con vật bị bạo hành. Từng con một. Chậm rãi như trò chơi thú vị. Tiếng kêu chúng bầm lòng người nghe. Khi cái đuôi chó đẫm máu còn giãy giụa quẳng chạch qua sân, chị Thường ngất xỉu. Sau chó là ngựa. Con ngựa tội nghiệp bị đánh đập, bỏ đói, bỏ khát hoàn toàn cho đến khi quị xuống không đứng được nữa nằm gục nhìn qua nơi chị Thường xuất hiện với nắm cỏ non. Chị Thường nhìn mình như nhìn sát nhân. Chính nhan sắc ấy đã giết những con thú vô tội. Chúng được làm mồi câu và đòn thù.

 

*

Đêm.

 

Triệu triệu vì sao xa xăm nhấp nháy trong đó có một tiểu tinh cầu bé bỏng. Bé đến nỗi chỉ đủ chứa một hoàng tử bé và đóa hoa kiều diễm của chàng.

 

“ Tinh cầu nhọn hoắt chua ngoa chát ngấm dưới kia có một đóa hoa mảnh khảnh không gai. Một con cừu gớm guốc sắp ăn nó. Chẳng ai rọ mõm nó lại.” – Hoàng tử bé nhìn xuống âu sầu.

 

“ Có gai đấy chàng ạ! Những móng nhọn mềm mại nhưng vô cùng lợi hại. Thiếp là hoa thiếp biết.”

 

Hoàng tử bé không tin. Chàng mở to mắt theo dõi đóa hoa mảnh khảnh không gai và con cừu không rọ mõm.

 

Từ khi bầy vịt què  bị nhiễm virus ác, đêm  không còn để ngủ.

 

Chị Thường và con Mốc rón rén  rời giường, mở cửa. Tôi và anh Chung rón rén theo.

 

Chị Thường chui qua vườn bằng một chỗ khoét sẵn đã ngụy trang. Con Mốc chuyền cho chị cỏ, nước rồi ngồi canh. Con ngựa gầy nhận ra người thương hí lên yếu ớt. Con cừu cũng bất ngờ hiện ra trong bóng tối .

 

“ Tôi sẽ trói cô vào cây khế bằng chính mái tóc đen như bóng đêm của cô rồi vu cô ăn trộm.”– con cừu đe .

 

“ Để tôi cho ngựa ăn đã .Nó sắp chết .”

 

“ Không sợ ư?”

 

“ Trái tim tôi chỉ  yêu thương, không căm thù,  sợ hãi.”

 

“ Dục vọng thật đáng sợ. Đừng kích thích nó. Nếu cô không lấy tôi, tôi sẽ biến Trắc Ẩn Viên thành Bạo Tàn Viên!”

 

“ Còn nếu tôi lấy anh ?”

 

Con cừu nghẹn ngào…Trái tim tràn trề máu me, dục vọng, thủ đoạn, tàn bạo bỗng ngừng đập trong tích tắc. Đấy là tích tắc hoàng tử bé kêu lên:“ Nhìn kìa ! Con cừu không ăn thịt đóa hoa mảnh khảnh. Đóa hoa sắp ăn thịt nó thì đúng hơn!”.

 

Con cừu khóc. Nó soi vào tâm hồn trong vắt của đóa hoa và thấy quỷ…Nước mắt quỷ làm những bông hoa úa héo trong Bạo Tàn Viên tươi trở lại. Đất ẩm ướt. Mầm gọi mầm, chồi gọi cây. Con ngựa gầy lẩy bẩy đứng dậy vục đầu vào xô nước mát. Con chó què cụt đuôi ngửi thấy mùi sống rên lên. Những sinh linh vô tội đang tuyệt vọng vì con thú người điên dại mừng vui í ới gọi nhau : Đóa hoa mảnh khảnh không gai đã đuổi ác đi, gọi thương về !

 

“ Chàng thấy không? Gai của hoa là hương thơm và vẻ đẹp. Chính cái đó quy phục con cừu không rọ mõm và gieo lên tâm hồn hoang mạc của nó một mầm sống mới…”.Tôi nghe đóa hoa kiều diễm dấu yêu của hoàng tử bé nói với chàng. Anh Chung cũng nghe. Anh ngồi bệt bên tôi, nhìn qua khu vườn đang hồi sinh và khóc dù đóa hoa của anh không bị con cừu ăn. Tôi nhìn lên trời, đọc một đoạn trong “ Hoàng Tử Bé” mà tôi nằm lòng :

 

Nếu bác yêu một đóa hoa nằm ở trong một ngôi sao thì ban đêm nhìn lên trời thật là êm ái. Hết thảy các ngôi sao đều nở hoa” .

 

“ Quả thế bé ạ !”- Anh Chung trả lời.

 

Muôn vạn vì sao nở hoa khi đêm không còn để ngủ. Khi đóa hoa mảnh khảnh không gai làm con cừu độc ác bật khóc. Khi một đóa hoa nhỏ nhoi khác nhận ra hành tinh “ khô khan khô đét, nhọn hoắt đắng cay, đìu hiu chát ngấm ” này cũng có một hoàng tử bé. Hoàng tử không có mái tóc vàng và chiếc khăn choàng vàng óng ả mà có đôi giày há mõm và gương mặt rỗ hoa. Nhưng có hề chi: “ Cái ta thấy đó chỉ là lớp vỏ thôi. Cái quan trọng nhất…thì vô hình!”. (5)

 

8 /4/07

 

Chú thích: (1) đái dầm

(2) Lớp 6 bây giờ

(3) Marylin Monroe, cô đào Mỹ có bộ ngực vĩ đại.

(4) “Hoàng Tử Bé” của Saint Exupéry, bản dịch Bùi Giáng

(5) trong “ Hoàng Tử Bé ”

 

 

Quế Hương
Số lần đọc: 1811
Ngày đăng: 13.09.2012
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Tôi, Kẻ Nhiều Chuyện - Ngô Văn Cư
Quả Bóng - Lê Văn Thiện
Phố Hoài - Quế Hương
Trước lúc lên đường - Hoàng Mai
Bà mụ của búp bê - Quế Hương
Đời Xin Có Nhau - Nguyễn Trung Dũng
Hương Bùn - Võ Xuân Phương
Mình đi về cánh đồng - Hoàng Mai
Ngụ Ngôn Của Loài Chim - Sâm Thương
Một Đêm Ở Bến Đò - Ngọc Vinh
Cùng một tác giả
Bà mụ của búp bê (truyện ngắn)
Phố Hoài (truyện ngắn)
Thềm nắng (truyện ngắn)
Ga Xép (truyện ngắn)
Con Nhồng Bù Đốp (truyện ngắn)
Siêu nhân bé bỏng (truyện ngắn)
Cội mai lưu lạc (truyện ngắn)
Đãi kiến một bữa (truyện ngắn)