100 Thousand Poets for Change
Ngày 29.09.2012, từ 3h chiều đến 1h đêm, trên khắp thế giới, trong 115 nước cùng diễn ra sự kiện các nhà thơ, dịch giả đọc các tác phẩm của mình vì sự đổi thay của thế giới. Tại Hungary sự kiện này được tổ chức tại Viện bảo tàng Petofi, Budapest.
Dịch giả Nguyễn Hồng Nhung đọc bản dịch tiếng Việt hai bài thơ của nhà thơ Hungary Pilinszky János (1921-1981)
Pilinszky János cũng là một trong những nhà thơ châu Âu nổi tiếng nhất của thế kỷ XX.
Nguồn: http://100ezerkoltoavaltozasert.blog.hu/
1. KHI EM ĐẾN
Anh một mình, khi em đến,
anh sẽ là sinh vật sống cuối cùng,
chỉ là những túm lông trong chuồng trại rỗng tuếch
chỉ là những vì sao thay thế bầu trời.
Trong nỗi mồ côi không chôn cất,
như trên bãi rác mùa đông,
giữa đống phế liệu anh cào cấu
nhặt nhạnh kiếm đời mình.
Đây sẽ là hòa bình hoàn hảo.
Đến trái tim anh chúng cũng chẳng lắng nghe,
những chướng ngại vật ngất ngây
của lặng câm tứ phía.
Hiện thực vĩnh hằng trần trụi.
Sẽ là của em, chỉ là của em
từ buổi sơ khai đã rắp tâm chuẩn bị
chỉ để cho em, sự dản dị tuyệt tác này.
Như một kẻ –một cái giỏ câm lặng
thời gian chỉ ngồi không nói năng chi
nó đã hết chân - tay cho vọng ước,
chỉ còn lại thân khúc thở dập dồn
Anh bị mất toàn bộ, khi em đến,
không còn nhà, giường êm ấm cũng không,
chúng mình nằm khểnh khang không vương vấn,
trong nồng nàn quyện gắn trắng trơn.
Nhưng em đừng chớp lấy! chớ vội rời bỏ!
Nếu em yếu mềm, lúc ấy anh tiêu luôn.
Trong giường, giữa những cái gối, giữa tiếng ồn
phố xá, sẽ kinh hoàng nếu choàng tỉnh, kinh hoàng.
2. TRONG VĨNH CỬU - THÀNH VĨNH CỬU
Anh đợi, nếu em bắt đợi, anh đi, nếu em mở lối
sót còn lại chút liêm sỉ lặng thinh,
em đâu có nghe, dù anh lên tiếng,
tốt hơn, anh câm lặng bằng chất chứa buồn phiền.
Anh chịu đựng và vui lòng cam chịu:
như Isaac với đức cha, anh cũng chẳng hỏi han
những gì em chua chát, anh im tiếng,
kẻ đầy tớ biết điều chịu còn lại những gì.
Lấy đâu câu trả lời cho đắng cay anh:
em cho anh ăn làm gì nếu không cho đủ?
em tỏ ra là ai làm gì những tháng ngày ngần ấy,
nếu mặt trời của anh không còn là ánh rạng rỡ em?
Sau cái chết của anh, trong vòng ôm của em bất diệt,
anh sẽ than phiền, em đã làm gì anh,
giữa vòng tay em, thế là sau cùng, anh rã rời thút thít
anh rống khóc hả hê nỗi an ủi vô phương!
Em chưa bao giờ yêu anh, anh chưa hề được ăn
dù khoảnh khắc, dù em cho, chưa bao giờ em cho Em
trong vĩnh cửu - thành vĩnh cửu anh khóc than vì thế
rét buốt tận xương run rẩy vì em, vì chính anh!
Nức nở khôn nguôi cùng em,
như vòng ôm của em càng róng riết,
như vòng ôm của anh càng xiết chặt,
mỗi lúc càng hạnh phúc, khổ đau hơn.
Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hung
( Budapest.2012.09.15)