thời gian nhắm mắt
dự kiến
thời gian nằm ngửa & không gian nằm sấp
nằm nghiêng tạm gọi [ăn] gian
theo dự kiến
mặt đất nhô những bộ xương [dĩ nhiên mọc nhánh đẻ cành đâm quả sinh sôi nảy nở vân vân]
điều này khả thi
dưới mặt đất lớp lớp tầng tầng xác chết nằm nghiêng nằm ngửa nằm sấp [không biết xác chết nào ăn gian hay không]
& theo dự kiến
sự dịch chuyển xáo trộn vị trí xác chết không có gì lạ
đơn thuần chuyến hàng
có khi rất ngô nghê theo cách gọi đại loại như [trở] hài cốt hay [đưa đón] hài cốt
tóm lại
thời gian nhắm nghiền con mắt
dãy núi lệch vai nghiêng xác phập phều biển
không cân đối nụ cười & nước mắt
& khi ấy không gian nằm ngửa
thời gian nằm sấp
& chúng ta nằm nghiêng theo dự kiến
chúng ta nói về chúng ta
chúng ta không nói gì về cuộc chia tay
sự tắt nghẽn mạch hôn
có thể nảy sinh bệnh trĩ tâm tưởng
chúng ta tạm dừng lại
dẫu biết sự dừng lại này thật tồi tệ
tình yêu của chúng ta
có quá nhiều tiếng quạ kêu trong cổ họng
chúng ta
đã tạo lập ngôi mộ khổng lồ
& tha những xác kiến về mai táng
những xác kiến
như những hạt bụi vô hình
đang tru tréo
gào thét
về một thế giới không có tiếng người
chúng ta đã từng hôn
chúng ta đã từng yêu
nhưng chúng ta chưa dám nhìn vào bia đá hẹn thề chín suối
nhưng
lại nhưng
nhưng chúng ta biết giọt máu mình đau khi lửa hôn bốc cháy
chúng ta đã nghe tiếng rên trượt trên nòng súng
thân xác là huyệt mộ chôn cất tình yêu
chúng ta đã ăn rất nhiều bóng tối
đã uống rất nhiều ánh sáng
đã thở ra nhiều tiếng sủa chó đêm
chúng ta
đã kinh hoàng khi nghe tiếng chuông rất chua của chùa của chúa
những tiếng chuông rỏ máu trong ta
chúng ta từng ước mơ nằm bên nhau nhấm nháp vị bình yên
liếm từng giọt mưa xuân phớt nhẹ
nhưng
có được đâu
con suối nát tươm
dòng sông bầm bã
tiếng chim ai uất bụi rừng
làm đôi mắt chúng ta hoen mờ tủi nhục
chúng ta đã chết
vết sẹo của nỗi buồn chái bếp
hai ba tháng chạp khói nhang thay khói bếp
chim sẻ sà xuống bên chuồng gà nhặt thóc
lũ chim nói tiếng người rất thạo đóiđóiđóiđóiđóiđóiđó đóiđóióióióióióóóiiiiiiiiii
trong mùi khói nhang manh nha chuyển động hài cốt
ông táo về trời bỏ lại cục đất nung
tôi xức thuốc vào nỗi buồn vết sẹo loang mủ
nước mắt bốc hơi trên mái tôn hạt mè phủ bồ hóng
chùm củ tỏi củ hành đung đưa giàn bếp
bó giang khô chờ vài hôm nữa chẻ lạt gói bánh [tét +chưng +rò +ú...]
những que củi gầy rạc như nông dân xám xịt chờ ngày hoá lửa
nồi niêu méo xệch phơi đít đen thui đen thủi
chum vại lăng quăng diễn xiếc
chúng không biết tiếng thở dài của loài người
nên chúng uốn mình nhảy múa
tôi xức thuốc vào nỗi buồn nỗi buồn bảo tôi đừng nghe loài người nói nữa
đừng nhớ tên loài người nữa
bởi lời nói rất mơ hồ không rõ là của kẻ nào
như tiếng nước reo trong ấm nước
hay bước nhảy của những con lăng quăng xấu số trong ấm nước sôi
cục than hồng muốn nói về một ngày mai rất sáng
nhưng tiếng nói vừa dứt nó đã thành tro
khói bếp chảy xuyên qua tôi
những vết sẹo của nỗi buồn khô dần thành bồ hóng