Tôi đi trên hè phố đầy nắng dọc theo những ngôi nhà hai tầng san sát nửa kiểu Tây Ban Nha nửa kiểu Pháp choàng vai nhau bằng dãy balcon sắt trong một buổi chiều uể oải với cái nóng hầm hập ngày hè tháng bảy trong khu French Quarter mà người Việt thân thiết gọi là khu Pháp cổ tại thành phố New Orleans.
Đang đi, bỗng tôi dừng lại bỡ ngỡ nghe đâu đó vang lên tiếng Guitar hoà theo giọng mang âm hưởng Blues khàn khàn thật thống thiết. Tôi nhìn theo hướng chỗ người nghệ sĩ hè phố đang say sưa trong tiếng nhạc và xăm xăm đi tới đó lẫn vui mừng nhận ra chỗ ông ta ngồi là góc đường có quán Café Du Monde đã 150 tuổi vẫn giữ lối kiến trúc gần như y nguyên thuở ban đầu thường thấy đây đó trên báo chí, tranh ảnh khiến bất cứ du khách nào đến đây cũng muốn một lần ghé qua.
Tôi đứng hồi lâu trước cửa quán cho trái tim đập chậm lại vì nỗi choáng váng của một cơn vui bất ngờ như vừa tìm lại được người yêu dấu mặc dù những dấu vết tàn phai xộc xệch ghi đậm hằn sâu trên khắp cùng thân thể. Có lẽ tâm trạng của tôi giống như của nhiều người yêu Saigon khác, muốn bảo tồn nơi chốn - kỷ niệm - di tích " Xưa vốn thế - Nay vẫn thế.." nên có lần tôi tức tối nghe người ta đập bỏ Givral, Eden... Cùng lúc cái nhói buốt, thất vọng, giận dữ vì lần đầu tiên tôi nhìn thấy một bằng chứng cụ thể về sức tàn phá hủy hoại tàn nhẫn ghê gớm khủng khiếp lẫn ngu si của cái mà người ta vẫn gọi là trùng tu này nọ.
Tôi thầm cảm ơn Café Du Monde cho tôi bám vào chút quá khứ vì Saigon của tôi chỉ còn trong mộng tưởng mà thôi.
Tôi tìm chỗ ngồi sát hàng rào trước khi gọi cho mình tách café đen và loại bánh Beignet phủ đầy bột đường như một huyền thoại chỉ nghe kể lại mà chưa hề được nếm.
Chỗ tôi ngồi nhìn lên vài khung cửa mở thấy hiện khoảng trống mờ của phòng ở trên cao lô xô những khuôn mặt đàn ông đàn bà đứng ngoài bao lơn có những chùm lá thả xuống hút thuốc ngắm phố phường bắt đầu một đêm đầy nhộn nhịp như tiếng đàn càng lúc càng sôi động của người người nghệ sĩ hè phố trong bộ quần áo bụi bặm bạc thếch đang say sưa vừa đàn vừa hát như rút hết ruột mình ra.
Người ta nói âm nhạc khiến người ta gần gũi với kỷ niệm, khiến người ta yêu nhau hơn, xích lại gần nhau hơn, âm nhạc gây cho người nghe những mối cảm hoài còn gây cho tôi nỗi nhớ nhung, lung linh trong lòng tôi nỗi nhớ về một cuộc tình mà nếu cả hai đi hết vòng tròn đời sống chỉ là trở về thời điểm của bắt đầu và mỗi một người không thể xoay ngược vận số cũng như không thanh toán dứt khoát tình cảm để thản nhiên sống nên thường xuyên lay lắt nhớ nhau mặc dù tháng năm ngày đó chỉ là những âm hao xa mờ.
Lát sau, buổi tối vội vàng rơi xuống với người người hấp tấp đổ ra đông nghịt các ngã đường như cố giành giật chút hạnh phúc cho mình trên hè phố. Buổi tối cũng là lúc các cánh cửa nhôn nhao mở ra cho những người nao nức rồng rắn chờ bước vào tìm niềm vui, được nhấm nháp những món lạ miệng, được nếm những chất nồng gắt thơm mùi trái cây, được hẹn hò, được rủi may, được bất ngờ… Buổi tối nơi đây như ma lực quyến rũ, vẫy gọi làm người ta náo nức bước tới như sợ đến trễ không kịp dự một cuộc lễ tưng bừng độc nhất trong đời trên khắp ngã đường chật chội.
Bắt đầu từ đây, tiếng đàn, tiếng kèn tiếng hát sôi động vang lên. Có người thổi thống thiết đến ghê người những âm điệu thở than thân phận nô lệ. Có người khảy những khúc tình ca vui tươi với điệu nhạc dồn dập như thúc giục khiến tôi muốn buông thả mình một chút, muốn đứng lên bước ra nhún nhẩy với đám đông trong phong cách tự nhiên với bầu không khí hừng hực đam mê của âm thanh và con người trong phố tràn tiếng nhạc.
Tôi nồng nàn nhìn nấn níu những hình ảnh loang loáng trước mắt rồi bước ra bọc qua một lối hẹp ra dòng sông lồng lộng gió lúc nào cũng thổi tắp phả đều hơi nước mát vào những con phố ngắn hai bên toàn các cửa hàng đèn màu tấp nập cùng bước chân vui của du khách khắp nơi đổ tới.
Tôi đứng hồi lâu trước ánh sáng chơi vơi của bờ đất cong hình lưỡi liềm ôm xiết vùng sông nước dài trời rộng để tò mò muốn đi lần theo bậc tam cấp bằng gỗ đen bước xuống ghềnh đá lô nhô bên dưới ngồi ngâm chân trong dòng nước ấm để chờ đợi cảm giác lăn tăn mơn trên da thịt của những bọt sóng, để ngậm ngùi ngộ ra con người rồi cũng tan chìm và những mộng mị của một đời người đắp xây chỉ còn là hư ảo.
Tâm hồn tôi chắc chắn sẽ nhớ mãi nơi đây, nơi mà tôi âu yếm đặt tên " Phố Nhạc Xanh "
“Khi chúng ta hát hay đàn là chúng ta đang muốn nhớ về cuộc tình của mình. Hãy hát đi, hãy đàn đi đừng e ngại, dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của chúng ta rồi…”*
Phố nhạc xanh
Mặt trời đang lặn
Những khúc hát xanh rền rĩ
Bay qua mặt nước
Bay thốc qua hồn
Sưởi ấm tình
Khúc hát xanh
( Hầm Nắng, tháng 7 năm 2012 - Kỷ niệm chuyến đi đến New Orleans vào mùa Hè 2012 )
* Tranh vẽ khu French Quater.
* Tranh vẽ quán Café Du Monde
* Lời của một Nhạc sĩ
Theo Wikipedia:
"Jazz là một thể loại nhạc có nguồn từ Hoa Kỳ. Dòng nhạc Jazz là sự pha trộn của nhạc blues và hòa âm trong nhạc cổ điển, sự trộn lẫn phức tạp trong tiết tấu của âm nhạc châu Phi và giai điệu theo lối hát ứng tác trong âm nhạc của người Ấn Độ. Những đặc điểm này được nhận thấy trong kiểu cách chơi nhạc Jazz của những nghệ sĩ người Mỹ. Dòng nhạc Jazz đã phát triển từ loại nhạc vui nhộn và nhạc blues trong thời gian đầu của thế kỷ 20, và tiếp tục phát triển với những huyền thoại như: Duke Ellington, Miles Davis, Herbie Hancock..., và phát triển lớn mạnh cùng với các thể loại nhạc khác như nhạc cổ điển, nhạc Rock, hip-hop... Các nghệ sĩ và ban nhạc nổi tiếng: Louis Armstrong, Miles Davis, John Coltrane...?"