Sau 40 năm… nhìn lại và cùng đọc lại
tặng Trần Hoài Thư & Phạm Văn Nhàn
Đứng trên đèo Bình Đê
Ngó về Trường Sơn xanh rờn bất trắc
Trường Sơn im lìm bí mật
Rừng sâu hiểm hóc mưu toan
Âm u triền núi cây đe dọa
Thăm thẳm truông dài lá ngụy trang
Khe suối quanh co nằm mai phục
Gò đống lăm le nuốt đồng bằng
Trời huyên náo bóng mây quần tụ
Mùa khô đang rục rịch mở đường
Đâu đây những bước chân rần rộ
Reo hò vang ngõ ngách xuyên sơn
Tháng tư
Lửa bùng lên đâu chợ
Lửa cháy quanh sông
Lửa vây Hoài Đức
Lửa đốt Bồng Sơn
Người người tan xác giữa đồng
Người người ngã gục bên dòng Lại giang
Người người bỏ thân trên đường chạy loạn
Đôi mắt trừng lên nỗi kinh hoàng
Đôi mắt ngó về đâu chòng chọc
Bốn bề khói lửa mù giăng
Bốn bề binh đao cuồng nộ
Bốn bề đổ nát tan hoang
Chạy mau chạy mau người mẹ Hoài Ân
Quang gánh trên vai chất đầy thống hận
Máu bầm vướng víu bàn chân
Chạy đi chạy đi người chị Hoài Nhơn
Sao cứ nằm ôm con thơ đùm trong tay nải
Máu khô đen khuôn mặt lạc thần
Pháo tràn lan xối xả
Lửa rần rật trên lưng
Chạy về đâu ?
Về đâu… ôi những bước chân vô hồn !
Đứng trên đèo Bình Đê
Ngó về Tam Quan tro than quằn quại
Ngó lại Sa Huỳnh gỗ đá phơii thây
Lơ ngơ dăm ngọn cờ bay
Trên khung nhà cháy trên cây cụt đầu
Còn gì đâu? Chẳng thấy gì đâu !
Bên nầy bên kia níu vai nhau xiêu ngã
Trông xuống trông lên đát trời man rợ
Núi vô tâm và biển lầm lì
Trông kìa,
Tai ương lởn vởn
Sau lớp lớp mây chì
Rợn người nghe tiếng quạ
Xao xác bay về kiếm tử thi
Thôi chẳng còn chi… còn chi mà trông mà ngó
Quê em đâu rồi người em gái nhỏ Tam Quan ?
Quê em nhà cháy hàng hàng
Rừng dừa cụt ngọn khóc oan hồn mình
Em thấy gì người em trai Sa Huỳnh lưu lạc ?
Quê em bây giờ tan tác thê lương
Cờ treo ruộng muối chết ươn
Đua chen khẩu hiệu trên tường nhà xiêu !
Tôi đứng đây giữa chiều
Lặng nghe hơi gió
Như tiếng ai tỉ tê nức nở
Phải tiếng người thịt nát xương tan
Tiếng âm hồn gào thét kêu than
Đêm côi cút giữa đất trời hung bạo
Khuya rét mướt rừng già An Lão
Chiều sụt sùi hang núi Ba Tơ
Nương thân gò mối cồn mồ
Về theo cát bụi bên bờ đìu hiu…
Tôi đứng đây giữa chiều
Ngó về đâu không rợn màu tang tóc
Ngó Nam ngó Bắc nuốt tiếng thở dài
Ai đến Tam Quan thương vay
Ai về Sa Huỳnh khóc mướn ?
Có nghe những oan hồn vất vưởng
Than van trên ngọn cờ bay
Kêu đòi thân thế hình hài
Trăm năm cát bụi miệt mài cơn đau…
1973
Bình Đê là một đường đèo thấp trên Quốc lộ 1 chia ranh giới hai tỉnh
Quảng Ngãi và Bình Định. Các thị trấn Tam Quan và Bồng Sơn ở phía
Nam Bình Đê đã tan nát vì binh lửa trong mùa hè 1972. Còn cửa biển
Sa Huỳnh ở phía bắc ngọn đèo nầy thì trở thành một “chiến trường
ném binh như vãi đậu” để hai phe tranh giành chiếm đất cắm cờ ngay
sau khi Hiệp định Paris 1973 vừa ký kết.