HAMVAS BÉLA
(Trích từ tiểu thuyết Karnevál)
Một người nào đó ngồi.
Đến gần hơn: hai người, quay lưng vào nhau.
Một đàn ông và một đàn bà. Hai cái lưng của họ buộc vào nhau.
Họ muốn đứng lên, nhưng không thể.
Họ quay cái đầu của mình, để nhìn rõ nhau, nhưng đầu của họ cũng bị buộc lẫn.
Hai khuôn mặt không bao giờ nhìn thấy nhau. Không bao giờ họ có thể nhìn vào mắt nhau.
Khuôn mặt bị hành hạ. Người đàn bà rên rỉ. Nằm đấy, ngọ nguậy cái đầu, để nhìn được kẻ khác.
Họ đau khổ, không nhìn thấy nhau. Họ yêu nhau?
Họ không yêu nhau. Không phải tình yêu.
Kẻ mà mi dính mắc vào đó, không phải là kẻ mi yêu
Mi là ký sinh trùng và là kẻ cướp của nó.
Mi chỉ yêu kẻ mà mi buông ra.
Nếu mi yêu, mi đã để nó tự do. Chỉ yêu nhau, những kẻ liên hợp với nhau một cách tự do.
Những kẻ này suy sụp.
Nếu mi dính vào nó, lúc đó mi là tù nhân của nó và mi hút máu nó.
Mi cần buông nó ra, để mi có thể yêu nó.
Chúng chỉ quằn quại bên cạnh đường. Lớn lên cùng nhau.
Vậy mà từ chúng vẫn có một tia sáng xa cách bé xíu.
Chúng tưởng nếu dính vào nhau, chúng sẽ liên hợp.
Kẻ này không hề có trái tim để giải phóng kẻ kia. Nó không yêu.
Nó không có trái tim để giải phóng bản thân nó. Nó cũng không yêu bản thân nó.
Chỉ tham lam, và đối xử với bản thân, như với một cậu nhóc được chiều chuộng.
Chúng lớn lên cùng nhau hàng bao thế kỷ nay.
Mỗi buổi sáng, khi mặt trời hiện ra ở chân mây, chúng tách đôi,
và cả hai đều tự do.
Nhưng chưa đầy một phút, chúng một lần nữa dính vào nhau, luôn luôn theo cách, để không nhìn thấy nhau. Từ hàng thế kỷ nay tất cả mỗi ngày chúng đều tự do, và tất cả mỗi ngày chúng đều có thể tặng lẫn nhau món quà bằng sự tự do của chúng, để có thể yêu được lẫn nhau.
Nhưng nỗi suy sụp trong chúng lớn hơn. Sự điên dại. Sự nô lệ.
Tình yêu chỉ có thể có từ kết hợp tự nguyện.
Đây là sự ngất ngây dối trá, sự dối trá từ hàng thế kỷ nay.
Có thể giúp được chúng chăng?
Sáng mai, bình minh lên, chúng sẽ lại tách nhau ra lần nữa. Nếu chúng yêu nhau đủ để không dính vào nhau, để lại nhìn thấy nhau lần nữa như thế.
Mi nghe thấy không?
Mi hãy yêu!
Sáng ngày mai, khi mặt trời thức dậy.
Không thể yêu Thượng đế một cách suy sụp.
Không thể chịu đựng cả ký sinh trùng lẫn tù nhân.
Bởi thế Ngài cho tất cả mọi người một tự do sắp xếp tự thân.
Làm được gì với một kẻ điên, kẻ kiếm tìm trong nó sự say khướt?
Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hung
( Budapest 2013-02-22)