HIÊN VIÊN HOÀNG THÁI
(http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=mMNUF2lxwKg)
Hồi còn lang thang ngoài những bờ mê mệt, anh thường ước mơ một ngày nắng, đi giữa một cánh đồng toàn nắng. Nắng mọc lên từ đất, đất rực rỡ như mặt trời. Và anh thấy bầu trời xanh xao lạ kì, tua tủa những ánh tươi tắn. Hồi đó, anh nhớ chắc chắn rằng, anh biết chán ngán với đô thị, nơi con người hãm hại nhau bằng mắt, miệng, tai, tay, chân... tất cả những gì con người sở hữu. Tất cả những gì thuộc về con người đều dùng để hãm hại lẫn nhau. Anh đã chạy ra bên rìa thành phố, ước mình có thể nhảy xuống dòng sông vàng vọt.
Anh tưởng tượng mình ở dưới đó. Ngạt thở, tắt lịm. Dưới nước, anh sẽ thấy gì? Không có phép lạ nào, nhưng sẽ chấm dứt những lời nguyền. Đời sống này chính là nguyền rủa. Em hiểu phải không?
Rồi anh lớn hơn, bằng khổ đau và tri thức. Anh biết rằng thân thể này còn có dụng ý. Sau này anh biết rằng thân thể còn rất nhiều chỗ dụng ý. Anh đã trở về từ dòng sông đen đúa trong đầu mình. Nơi đây anh cùng bạn bè anh hóa giải sự đày đọa, anh sẽ không dừng lại được, cho đến ngày tất cả bề bộn và bẩn thỉu nơi đây chuyển hóa thành nắng.
Và cả mặt trời nữa. Mặt trời cũng sẽ hóa thành nắng. Em biết điều này, phải không? Đây là thệ nguyện mà anh đã sinh hóa vì nó. Vậy anh sẽ vì nó, đến khi nào ngay hơi thở của anh cũng ngừng thở.
Em hiểu, phải không?
Có một lần anh nhắm mắt lại, thấy trong tim có một viên pha lê màu xanh biếc. Khi màu xanh tan đi thành những mảnh vụn sáng, viên pha lê vẫn ngẩn ngơ đợi màu, nhưng giờ thì chỉ còn ánh lên những màu đỏ hằn học.
Anh biết rằng chúng mình đều mong muốn được thuần khiết, và đều biết rằng với con người, sự thuần khiết phải trả giá bằng đau đớn. Nhiều khi, trả xong, chỉ còn lại đau đớn. Không còn thuần khiết. Cũng như không còn gì cả. Mà còn có thể còn gì, em nói xem?
Có người từng hỏi anh, "Để làm gì?". Phải, thuần khiết để làm gì, đó là câu hỏi của con người, con người trọn vẹn của đời này. Đó là câu hỏi của nhơ bẩn, vọng lên như tiếng thở than của kẻ đã chết rồi còn tưởng mình hừng hực sống.
Anh ở đây để bảo vệ khao khát thuần khiết. Vì thế, hãy trao cho anh tất cả khát vọng em còn, dù chỉ là một hạt le lói còn nguyên màu đau nhói. Nhanh lên, đưa anh.
Đưa anh, đừng để cả khát vọng thuần khiết cũng đục ngầu và nhuốm bẩn. Nhanh lên.
Nhanh lên.
( Hà nội 15.03.2013)